SƯ MUỘI ĐỪNG CUỐN, SƯ MÔN CHÚNG TA ĐÃ VÔ ĐỊCH - CHƯƠNG 37: BẢO BỐI DỤ HOẶC
Cập nhật lúc: 2024-07-08 14:54:12
Lượt xem: 133
“Mời mọi người đi trước.”
Ngự Đan Liên tránh qua một bên, chừa ra một con đường. Sau khi những người khác do dự hồi lâu thì cũng lần lượt đi vào trong hành lang dài kia.
Đúng lúc này, ba tên tán tu Luyện Khí kỳ bị Ngự Đan Liên quật ngã lúc trước đang dùng ánh mắt mong mỏi nhìn lại.
Hiện tại ba tên bọn chúng chỉ còn đúng mỗi một cái quần cộc, đang ôm lấy nhau núp sau góc khuất của cánh cửa bằng đồng nên những tên tu sĩ khác không thấy được.
Ngự Đan Liên nắm vạt áo Kỷ Hoài Tư, sau đó chỉ vào ba tên tán tu: “Sư huynh.”
Kỷ Hoài Tư bất đắc dĩ nhìn thoáng qua Ngự Đan Liên, thấy mặt nàng viết rõ bốn chữ to: Ta thù rất dai!
Kỷ Hoài Tư vung tay lên, một cái kết giới lập tức xuất hiện sau lưng bọn chúng.
Vừa khéo cách ly họ khỏi mấy tên tán tu kia.
“Như vậy thì bọn chúng sẽ không qua đây được.”
Lúc này Lam Thư cũng chú ý đến ba người khuất trong góc kia, nhìn kỹ thì bọn họ đều có tu vi Luyện Khí kỳ, hơn nữa trông còn rất giống tán tu.
Hắn nhìn kết giới của Kỷ Hoài Tư một chút, mặc dù tò mò nhưng cũng không hỏi nhiều, ngoan ngoãn đứng ở một bên.
“Đi thôi!”
Tuy đám dây leo phía trước đã bất động, nhưng do hành lang dài rất tối, dù có người dùng pháp khí để chiếu sáng thì tốc độ di chuyển của hai mươi mấy người cũng vô cùng chậm chạp.
Ngự Đan Liên theo sát phía sau họ, ước chừng đi hai khắc mới ra khỏi hành lang dài.
Trước mắt xuất hiện sáu cánh cửa bạc đứng xếp hàng chỉnh tề cao chừng hai mét, trên mỗi cánh cửa chạm trổ các loại hoa văn khác nhau, phía trên còn khắc chữ.
Tàng Kiếm thất, Linh Bảo các, Tàng Khí thất, Phù Lục thất, Trân Bảo lâu, Lối ra.
Đại điện ở đây và chỗ trước đó không hề thua kém, xung quanh trống không, chỉ có sáu cánh cửa đang đóng.
“Bên trong cửa đều là bảo bối của Tiên phủ sao?”
“Bảo bối của Tiên phủ sao có thể dễ dàng xuất hiện trước mặt chúng ta như vậy được chứ?”
“Ta nghĩ nơi này chính là Tàng Bảo địa. Nghe nói bí cảnh Tiên phủ chính là phần mộ của tiên nhân, bên trong nguy hiểm trùng trùng, khắp nơi đều là bẫy rập c.h.ế.t người.”
“Cũng có thể là do tiên nhân sắp phi thăng, đặc biệt để lại đồ tốt cho hậu bối!”
“Nói không chừng bên trong có các loại truyền thừa lợi hại đó!”
“Ta cảm thấy chúng ta gặp trúng loại thứ hai rồi!”
“Ngươi dựa vào cái gì để phán đoán?”
“Đám dây leo lúc trước thừa sức g.i.ế.c c.h.ế.t chúng ta, nhưng nó chỉ nuốt giày rồi treo chúng ta lên mà thôi, cũng chỉ có vài người là bị thương!”
“Cái tiên phủ này không có ý định g.i.ế.c người thì tự nhiên chính là thuộc loại thứ hai!”
“Vẫn nên cẩn thận một chút mới tốt đúng không? Để ta đi hỏi vị tiền bối Kim Đan kỳ kia…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/su-muoi-dung-cuon-su-mon-chung-ta-da-vo-dich/chuong-37-bao-boi-du-hoac.html.]
“Hỏi gì mà hỏi! Sinh tử họa phúc đều do số trời. Chúng ta không mua dịch vụ bảo tiêu của bọn họ thì chắc chắn bọn họ sẽ không bảo vệ cho chúng ta đâu!”
“Các ngươi không dám thì ta lập tức đi vào trước, đến khi ta lấy được bảo bối, các ngươi đừng có mà đỏ mắt ghen tỵ đó!”
Người nọ nói xong thì mở tung cánh cửa của Trân Bảo Lâu.
Cánh cửa kia không bị khóa, đẩy nhẹ một cái đã lập tức mở ra. Bên trong sáng rực bao la, các loại bảo bối linh thạch chất cao như núi.
Lập tức mọi người đều giật mình.
Sau đó, có người mở ra năm cánh cửa khác, bên trong đều là bảo bối.
Ngay cả Kỷ Hoài Tư cũng không nhịn được mà dừng lại trước cánh cửa Linh Bảo các trong chốc lát.
Hắn liếc nhìn một cái thì phát hiện ra rất nhiều linh thảo ở bên ngoài dù có tiền cũng không mua được!
Mặc dù Kỷ Hoài Tư cũng động tâm, nhưng lại nhịn xuống không đi vào.
Truyện được chuyển ngữ bởi Góc tiểu thuyết của mèo đen. Vui lòng không reup dưới mọi hình thức
Nhưng một số tu sĩ của các môn phái nhỏ không cưỡng lại được dụ hoặc mà nối tiếp nhau ào ạt đi vào.
Ngự Đan Liên không nhịn được mà chạy đến trước Tàng Khí thất nhìn xem xung quanh.
Một bàn tay vội vàng ngăn cản nàng.
“Tiểu tiền bối, không thể đi vào.”
“Nơi đây nếu đúng thật là nơi tiên nhân tàng bảo, sao có thể để cửa nẻo mở toang không có gì bảo vệ như thế này được?”
“Lấy Bạch Kiếm Môn ta làm ví dụ, Tàng Bảo địa của môn phái đều thiết lập tám tầng kết giới, có hai đệ tử canh gác và có cả linh thú bảo vệ nữa.”
“Mà nơi này trừ bỏ dây leo ở ngoài kia thì chẳng hề bố trí thứ gì để phòng vệ, sự việc khác thường nhất định có điều mờ ám!”
Cái gì?
Ngự Đan Liên lui về sau một bước, nhìn Lam Thư.
Tên ngốc lắm tiền này vậy mà lại rất thông minh!
Trừ ba người bọn họ thì cũng chỉ còn tám người khác không có tiến vào mấy cánh cửa này. Sau khi nghe thấy lời Lam Thư nói thì bọn họ cũng do dự một chút.
Nhưng chỉ một lúc sau, bọn họ nhìn đám người đã đi vào trong đang cướp sạch bảo bối hệt như thổ phỉ thì đều không thể chống lại dụ hoặc mà vọt vào trong.
Bên trong sáu cánh cửa thì có năm cái là cảnh tượng tranh cướp điên cuồng.
Ngự Đan Liên nhìn trong chốc lát, nhấc chân đi tới cánh cửa trông bình thường nhất.
Cánh cửa này không giống những cánh cửa kia, mấy cái kia đẩy ra là có thể thấy bảo bối bên trong. Nhưng mở ra cánh cửa này lại chỉ có thể thấy màn đen mênh m.ô.n.g vô tận.
Tuy rằng trên cửa có khắc hai chữ “Lối ra”, nhưng bóng tối dày đặc như vậy vẫn khiến người khác không dám bước vào.
“Sư huynh, huynh nói xem trong này sẽ có cái gì đây?”