SƯ MUỘI ĐỪNG CUỐN, SƯ MÔN CHÚNG TA ĐÃ VÔ ĐỊCH - CHƯƠNG 31 TAM SƯ HUYNH, HUYNH ĐỪNG RUN
Cập nhật lúc: 2024-06-18 16:53:26
Lượt xem: 190
Ngự Đan Liên cứng đờ cả người.
“Tam sư huynh, huynh đừng có run, chỉ là t.h.i t.h.ể cử động mà thôi, đâu có gì đáng sợ đâu?”
“Sư muội, là muội đang run.”
Kỷ Hoài Tư cạn lời nhìn Ngự Đan Liên đang run bần bật.
Quả nhiên là trẻ con, chỉ là thấy chút chuyện nhỏ đã sợ hãi thành như vậy.
Ngự Đan Liên cũng rất là cạn lời, nàng ngẩng đầu nhìn Kỷ Hoài Tư, cố gắng khắc chế sợ hãi trong lòng, muốn vớt vát lại hình tượng một chút.
“Tam sư huynh, muội nói là thân thể nó tự mình run muội không kiểm soát được, huynh có tin không?”
Kỷ Hoài Tư: “…”
Đám “thi thể” bên trong giãy giụa càng ngày càng kịch liệt, tiếng kêu cứu cũng càng ngày càng thê lương, giống như là ma quỷ.
Ngự Đan Liên thật sự rất sợ ma.
Kiếp trước hơn nửa cuộc đời nàng đều phải ở trong bệnh viện không khí âm u c.h.ế.t chóc.
Từ khi sinh ra nàng đã biết bản thân không sống được lâu, mỗi ngày đều phải chịu đựng đau đớn chờ đợi cái c.h.ế.t buông xuống.
Nỗi sợ hãi không nói thành lời ấy, sợ hãi những thứ không biết, sợ hãi cái chết, khiến cho nàng sợ hãi loại hiện tượng siêu nhiên như ma quỷ.
Hiện tại đám “thi thể” bên trong hành lang giãy giụa kịch liệt, mà trong đầu Ngự Đan Liên không khỏi xuất hiện các loại hình ảnh đáng sợ.
Sau đó, nàng càng run rẩy nhiều hơn.
Kỷ Hoài Tư: “… Tiểu sư muội, muội thật sự là Phật tu sao?”
“Chuyện… Chuyện này thì có liên quan gì tới việc muội có phải Phật tu hay không ?”
“Mọi người đều biết, Phật tu là thiên địch của ma quỷ, muội chỉ cần đứng đó, tà vật đều phải tránh đi, tại sao muội lại phải sợ?”
“Ý của sư huynh chính là, ma quỷ sẽ sợ muội sao?”
“Đương nhiên.”
“Nhưng bọn chúng ở trước mặt muội giương nanh múa vuốt như vậy, trông chẳng giống như là sợ muội chút nào cả.”
Kỷ Hoài Tư: “Sư muội, có khả năng… những thứ đó không phải ma quỷ hay không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/su-muoi-dung-cuon-su-mon-chung-ta-da-vo-dich/chuong-31-tam-su-huynh-huynh-dung-run.html.]
“A?”
Trên đầu Ngự Đan Liên xuất hiện một dấu chấm hỏi to đùng.
“Muội xem cái xác đang giãy giụa kia, trang phục trên người hắn tuy rằng không cùng màu với chúng ta, nhưng hoa văn lại là giống nhau đúng chứ?”
“Hình như đúng là vậy?” Cảnh tượng quá ghê rợn, nàng không dám nhìn.
Ngự Đan Liên cưỡng ép bản thân nhìn kỹ hơn, sau đó sửng sốt nói: “Bọn họ đều còn sống sao?”
Kỷ Hoài Tư: “Có vẻ là vậy.”
Ngự Đan Liên: “…” Sư huynh thật là xấu.
Kỷ Hoài Tư cười ha ha, đành phải nói: “Những dây leo bên trong rất kỳ lạ, chúng ta không thể dễ dàng bước vào đó, hiện tại chỉ có muội mới có thể cứu bọn họ thôi.”
Ngự Đan Liên lập tức hiểu ra, nàng khống chế Xá Lợi Hoàn bay đến chỗ cao nhất, sau đó biến lớn, dán lên đỉnh hành lang, nhanh chóng cắt đứt những dây leo trói người kia.
Nháy mắt, từng người một rơi xuống, trông hệt như sủi cảo rơi vào nồi. (Ví von hay ghia????)
Những người vừa thoát nạn vội vàng vừa ho khan vừa chạy ra bên ngoài.
“Đa tạ vị sư huynh Cửu Huyền Kiếm Môn này, nếu không nhờ hai người, chúng ta suýt chút nữa đã bị treo cổ ở bên trong rồi.”
Có mấy người mặc y phục màu xanh, sau khi lấy lại tinh thần thì lập tức đi tới nói cảm tạ.
Rất nhiều người của các môn phái khác lần lượt đi ra, còn có hai người của Cửu Huyền Kiếm Môn.
Hai tên đệ tử của Cửu Huyền Kiếm Môn nhìn thấy là Kỷ Hoài Tư và Ngự Đan Liên cứu bọn họ thì sắc mặt đều có chút quái dị, đứng đực ra tại chỗ do dự mãi cũng không đi tới.
Ngự Đan Liên nhìn thấy người bên trong đều đi ra hết rồi thì thu lại Xá Lợi Hoàn, đeo lên cổ tay, nàng nhìn về phía đám người của các môn phải đang vây lại chung quanh nói lời cảm tạ.
Bọn họ đều chú ý tới Kỷ Hoài Tư lúc này đang là Kim Đan kỳ, liên tục tuôn ra lời khen ngợi và cảm tạ, nhưng lại không lấy ra nổi một đồng tiền nào từ trong túi.
Ngự Đan Liên bĩu môi, nàng chợt nảy ra ý hay, hắng giọng nói:
“Mọi người không cần khách khí, chúng ta là Cửu Huyền Kiếm Môn Thanh Liên Phong, quà cảm ơn thì chờ sau khi ra khỏi bí cảnh trực tiếp đưa đến Thanh Liên Phong là được rồi.”
Truyện được chuyển ngữ bởi Góc tiểu thuyết của mèo đen. Vui lòng không reup dưới mọi hình thức
Người của các môn phái: “…” Đứa bé này bị làm sao vậy, nhìn không ra bọn họ chỉ muốn ôm đùi thôi sao?
Ai định đưa quà cảm ơn cơ chứ!
“A ha ha, đương nhiên rồi, chúng ta nhớ kỹ rồi, chỉ là vị tiền bối này, chúng ta đang ở nơi nào vậy?”