SƯ MUỘI ĐỪNG CUỐN, SƯ MÔN CHÚNG TA ĐÃ VÔ ĐỊCH - CHƯƠNG 17 LẠI LÀ THỊT HUYỀN ĐIỂU!
Cập nhật lúc: 2024-05-29 21:08:17
Lượt xem: 193
Khác với sự nhàn nhã tự tại của Ngự Đan Liên và Kỷ Hoài Tư.
Tạ Thanh Dư, Huyền Niệm và các đệ tử Trúc Cơ của các ngọn núi lớn của Cửu Huyền Kiếm Môn không có vận may tốt như vậy.
Bọn họ bị truyền tống tới hang ổ của một con linh thú cấp ba.
Linh thú cấp ba tương đương với tu sĩ Trúc Cơ hậu kỳ.
Mà trong ổ linh thú này ước chừng có mười mấy con, vừa nhìn thấy bọn họ liền đuổi theo cắn.
Mà trong số bọn họ, tính cả Huyền Niệm cũng chỉ có hai đệ tử tu vi Trúc Cơ hậu kỳ.
Hoàn toàn đánh không lại.
Chỉ có thể chật vật chạy trốn.
Hơn nữa, Trúc Cơ hậu kỳ Huyền Niệm chỉ mải lo bảo vệ cho Luyện Khí kỳ Tạ Thanh Dư.
Năm tên đệ tử khác đều do tên đệ tử Trúc Cơ hậu kỳ còn lại chăm sóc.
Một đám người chạy trốn cực kỳ chật vật, ngoại trừ Huyền Niệm và Tạ Thanh Dư, trên người mỗi người đều có vết thương.
Những người khác tự mình chữa thương, mà ánh mắt nhìn Huyền Niệm và Tạ Thanh Dư đã khác đi.
Huyền Niệm không hề nhận ra thái độ của mọi người không đúng, chỉ quan tâm hỏi Tạ Thanh Dư: “Sư thúc, ngươi có bị thương không?”
Tạ Thanh Dư lắc đầu, cắn môi nhìn về phía những người khác: “Xin lỗi mọi người, ta đã kéo chân sau mọi người rồi, những đan dược này đều là sư tôn của ta cho, hiệu quả chữa thương rất tốt, xin mọi người hãy nhận lấy!”
Bởi vì kiêng dè bối phận của Tạ Thanh Dư và sư tôn Hóa Thần của nàng ta, những đệ tử khác vẫn chấp nhận lời xin lỗi của nàng ta.
Lúc này, một mùi hương quen thuộc truyền vào chóp mũi Tạ Thanh Dư và Huyền Niệm.
Cả hai đều sửng sốt.
Mùi hương này bọn họ quá quen thuộc, có lẽ cả đời này đều không thể quên được nó.
Đây chính là mùi của thịt Huyền Điểu cấp chín được nướng lên!
Là ai?
Vậy mà lại ở trong bí cảnh Trúc Cơ nướng thịt Huyền Điểu cấp chín!
Có người nói: “Mùi thơm quá, còn mang theo linh khí nồng đậm! Đó là cái gì vậy?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/su-muoi-dung-cuon-su-mon-chung-ta-da-vo-dich/chuong-17-lai-la-thit-huyen-dieu.html.]
Huyền Niệm đang định lên tiếng, lại bị Tạ Thanh Dư giành trước.
“Nơi này là bí cảnh, loại mùi thơm lạ này sợ là sẽ có nguy hiểm, nơi này chỉ có ta và Huyền Niệm sư huynh không có bị thương, chúng ta đi xem thử?”
Tạ Thanh Dư có thể khẳng định, người đang ăn thịt nhất định chính là người của Thanh Liên Phong, nhất định lại là cái con nhỏ Ngự Đan Liên kia!
Trong mắt nàng hiện lên một tia hung ác.
Lúc trước móc ra linh căn của nàng ta không có lập tức g.i.ế.c chết, là sai lầm của nàng, để cho Ngự Đan Liên nhảy nhót trước mặt nàng lâu như vậy.
Lần này, chính là Ngự Đan Liên tự đưa tới cửa!
Huyền Niệm vừa nghe vậy thì lập tức nói: “Được, chúng ta đi xem.”
Huyền Niệm nói xong, lại bỗng nhiên nói với Tạ Thanh Dư: “Sư thúc, ngươi vừa rồi có phải là gọi sai hay không, cha ta mới là sư huynh ngươi, xét về bối phận, ta là sư điệt của ngươi.”
Tạ Thanh Dư yếu đuối nói: “Sư huynh không cần khách khí, ta và đám người không biết điều ở Thanh Liên Phong không giống nhau, ta tự biết tuổi tác nhỏ hơn ngươi, tu vi cũng không bằng ngươi, nhập môn càng không sớm bằng ngươi, dù thế nào cũng nên gọi ngươi một tiếng sư huynh.”
Huyền Niệm nghe những lời này của nàng ta mà thụ sủng nhược kinh: “Vậy…… Vậy được rồi, ta đây cũng gọi ngươi một tiếng sư muội đi, sư muội, đi theo phía sau ta, ta sẽ bảo vệ ngươi.”
Hai người lần theo mùi hương và đi tới bên một dòng suối nhỏ.
Từ rất xa, bọn họ đã nhìn thấy hai người một lớn một nhỏ ngồi cạnh nhau, trên tay còn cầm thịt nướng thơm ngào ngạt.
“Lại là bọn họ!” Huyền Niệm phẫn nộ nói.
Quả nhiên là bọn họ.
Hơn nữa, lại là thịt Huyền Điểu.
Truyện được chuyển ngữ bởi Góc tiểu thuyết của mèo đen. Vui lòng không reup dưới mọi hình thức
Móng tay của Tạ Thanh Dư đ.â.m vào lòng bàn tay.
Dựa vào đâu mà Ngự Đan Liên lại may mắn như vậy, không chỉ có Hỏa linh căn đỉnh cấp, bây giờ không có linh căn mà vẫn có thể tiến vào sư môn tốt như vậy, ngày nào cũng ăn thịt Huyền Điểu!
“Sư huynh, bọn họ thật quá đáng, chúng ta bởi vì thiếu đi hai người mà bị đuổi g.i.ế.c chật vật như vậy, bọn họ lại ở đây ăn thịt Huyền Điểu, thậm chí còn không chia cho chúng ta một ít.”
Ánh mắt Huyền Niệm trầm xuống: “Ta là Trúc Cơ hậu kỳ, hôm nay bọn họ không muốn chia thịt cũng phải chia, đây là bí cảnh, sẽ không có người nào bảo vệ cho bọn họ!”
“Sư huynh, nếu bọn họ nhất định không chịu chia thì sao?”
Huyền Niệm ngẩn ra, một lát sau mới nói: “Trong bí cảnh, sinh tử có số! Đừng trách ta không niệm tình đồng môn!
Huyền Niệm nói xong, trực tiếp xông ra ngoài.