Tấm gương đen phản chiếu rõ ràng hình ảnh của ba : Vũ Thu, Ngự Đan Liên, Lạc Bằng Kiêu.
Ngay khoảnh khắc ánh mắt chạm bản trong gương, thần hồn liền d.a.o động mãnh liệt.
lúc đó, một bàn tay đặt lên vai .
“Độp!” – Một cú gõ ngay trán vang lên, lập tức định tinh thần .
“Đây là… Giới môn của Ma Giới?”
Tâm thần Vũ Thu rung động cực độ.
“Giới môn của Ma Giới chẳng hơn mười vị Luyện Hư lão tổ lấy hiến tế mà hủy từ nghìn năm ? Sao còn xuất hiện nữa?!”
“Đại sư , hình như trong gương thứ gì đó chui !”
Ngự Đan Liên chằm chằm gương đen. Bên trong, hình ảnh ba bọn họ đang tự chuyển động. Thân ảnh bên trong tựa hồ vươn tay khỏi mặt kính.
Vũ Thu lập tức hét lên: “Không ! Ta lập tức báo cho sư tôn! Các ngươi cũng mau báo cho chưởng môn Cửu Huyền Kiếm Môn!”
“Giới môn của Ma Giới xuất hiện, nếu tái hiện loạn thế ma vũ như ngàn năm , sợ rằng phần lớn các tu sĩ đều tẩu hỏa nhập ma, tu chân giới e là sẽ hóa thành ma giới mất!”
Hắn vội lấy truyền âm phù, định truyền tin khẩn cấp.
đúng lúc , một luồng kiếm khí bất ngờ lao tới!
Kiếm khí sắc như cầu vồng, sát ý rợn !
Tâm thần Vũ Thu chấn động, theo bản năng lùi về phía – nơi giới môn của Ma Giới.
Nào ngờ mới tới gần, hình ảnh của trong gương liền vươn tay , tóm lấy cánh tay , lôi tuột trong!
Lạc Bằng Kiêu chút hoảng loạn, ôm lấy Ngự Đan Liên, cũng theo đó lùi về phía giới môn.
“Sư , phía đông, dùng Xá Lợi Hoàn!”
Xá Lợi Hoàn trong tay Ngự Đan Liên bay vụt ngoài.
ngay đó, cả hai họ cũng chính ảnh phản chiếu từ trong gương kéo trong giới môn.
Phía Đông.
Bạch Trì – kẻ dùng ám kiếm tập kích – thấy Xá Lợi Hoàn bay tới, ánh mắt tràn đầy khinh miệt.
Dù cho thứ thể khiến đánh trúng rớt tu vi, nhưng chủ nhân chỉ là một tiểu tu Luyện Khí kỳ, hơn nữa còn đánh trúng mới tính.
Hắn vòng tay ôm eo Tạ Thanh Dư, nhẹ nhàng nghiêng né tránh.
Nào ngờ, đúng lúc đó, từ trong giới môn bay thêm một cái Xá Lợi Hoàn nữa, trái hợp lực bao vây hai bọn họ.
Ngay khi bọn họ sắp thoát khỏi phạm vi giới môn thì một đôi tay đột ngột vươn từ trong gương đen, kéo cả hai trong.
Ma Giới.
Khắp nơi là một màu đen vô tận, đầy rẫy ma vật phiêu du giữa trung, xen lẫn là tiếng rống giận dữ của ma thú.
Không khí âm u ẩm thấp, cỏ mọc mặt đất đều một màu đen sì, khói đen dày đặc bao phủ bốn phía.
Truyện được chuyển ngữ bởi Góc tiểu thuyết của mèo đen. Vui lòng không reup dưới mọi hình thức
Ngự Đan Liên khẽ hỏi:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/su-muoi-dung-cuon-su-mon-chung-ta-da-vo-dich/chuong-163-gioi-mon.html.]
“Đại sư , bảo ném Xá Lợi Hoàn ? Người tay là Bạch Trì, Xá Lợi Hoàn của vốn bắt …”
Lạc Bằng Kiêu từ tốn :
“Không để bắt , mà là để ép gương chiếu tới.”
“Giới môn của Ma Giới sẽ bỏ sót bất kỳ ai soi .”
“Thì là . Giới môn tà dị đến thế!”
Lạc Bằng Kiêu khẽ đáp:
“Tà là ở giới môn, mà là ở một món ma khí đang ẩn trong mặt gương của giới diện .”
“Cho nên... là ma khí khiến giới môn biến dị?”
“Ừm.”
“Vậy… những thứ bên trong nơi thể thoát ?”
“Chỗ phong ấn, tạm thời ma vật thể ngoài, nhưng phong ấn hiện giờ cực kỳ mỏng manh.”
Ngự Đan Liên cảm thấy lúc hẳn là nên hoảng sợ một chút. Dù nàng chỉ mới là Trúc Cơ mà thôi.
Ngay cả Vũ Thu còn căng thẳng đến mức liên hệ với các trưởng lão trong môn phái ngay lập tức, thì hẳn nơi vô cùng hung hiểm.
Thế nhưng khi nàng sang khuôn mặt mỉm từ bi mà vô cùng bình tĩnh của Lạc Bằng Kiêu, trong lòng bỗng sinh một nghi ngờ.
“Đại sư , chẳng lẽ cố ý để chúng kéo cùng ?”
CHƯƠNG 164: CỐ Ý
Nụ từ bi của Lạc Bằng Kiêu càng thêm thâm sâu. Hắn nhẹ nhàng xoa đầu Ngự Đan Liên, mỉm :
“Tiểu sư càng lúc càng thông minh .”
Quả nhiên!
“Tích lũy công đức trong tu tiên giới vốn là chuyện cực kỳ gian nan.”
“Giới môn Ma giới sắp mở , nếu mặc kệ quản thì ma vật sẽ tràn lan, tàn sát tu tiên giới .”
“Hiện tại nếu thể tiêu diệt ma vật sẽ thể tích nhiều công đức.”
Công đức?!
“Đại sư , một con ma vật thì bao nhiêu công đức?”
“Ít thì một vạn, nhiều thì mười vạn, trăm vạn.”
“Tiểu sư , chúng ở đây tu luyện một tháng, tranh thủ tích đủ công đức để đột phá lên Hóa Thần.”
Hóa Thần …
Ngự Đan Liên lập tức liếc Lạc Bằng Kiêu bằng ánh mắt đầy kỳ quái.
Sao đại sư chuyện đột phá Hóa Thần nhẹ nhàng cứ như uống nước ?