SƯ MUỘI ĐỪNG CUỐN, SƯ MÔN CHÚNG TA ĐÃ VÔ ĐỊCH - CHƯƠNG 12 GHI DANH TRÊN THANG VẤN TÂM
Cập nhật lúc: 2024-05-16 22:31:33
Lượt xem: 247
Người trên bậc thang và cả người dưới bậc thang đang xem trò vui: “……”
Cửu Huyền Kiếm Môn là tiên môn đệ nhất toàn tu tiên giới này.
Đệ tử có thể tiến vào nội môn ai ai cũng đều là thiên chi kiêu tử.
Ở khắp Tu Tiên giới, bọn họ đều là những người có thiên phú hàng đầu.
Đi đến đâu không phải được người ta ngước nhìn?
Đồ lừa đảo ngay cả linh căn cũng không có kia nói gì cơ?
Bọn họ ngay cả phế vật đều không bằng ư?
Ngự Đan Liên cảm giác được vô số thần thức mang theo sát ý rơi xuống trên người mình.
Nàng nở nụ cười, nhìn xuống những người phía dưới.
Trong Cửu Huyền Kiếm Môn có quy định, không được phép đánh nhau với đồng môn.
Mà Thang Vấn Tâm cũng có một đặc điểm, giữa các bậc thang đều có kết giới ngăn cách linh lực.
Cho dù có người muốn đánh nàng, vậy cũng phải đi đến cùng bậc thang nàng đang đứng mới được.
Ngự Đan Liên không chút sợ hãi nhìn bọn họ.
Vài người vốn dĩ liền nhấc chân thôi cũng khó khăn, bị Ngự Đan Liên khiêu khích như vậy thì ngay lập tức hộc máu, trực tiếp bị Thang Vấn Tâm ném xuống, xuất hiện ở dưới chân bậc thang.
“Mấy tên nói năng lỗ mãng khi nãy, không một ai có thể lên đây sao?”
“Chậc.”
Khi nói câu cuối cùng, giọng điệu của nàng cực kỳ khinh miệt.
Mấy tên nói năng lỗ mãng lúc đầu đều cực kỳ tức giận.
Có người nói: “Ai mà không biết Thanh Liên Phong đều là phế vật chứ? Một tên Trúc Cơ mở cửa thu đồ đệ, cười c.h.ế.t ta, còn không cho người ta nói sao?”
Ngự Đan Liên: “Ai đang nói cái gì đó, ta ở cao quá nghe không thấy.”
Người nọ nổi giận, trực tiếp dùng linh lực truyền âm.
Sau khi Ngự Đan Liên nghe thấy thì gật đầu rồi nói:
“Sư tổ ta là Lăng Vân tôn thượng, dựa theo bối phận mà nói, bối phận của sư phụ ta còn cao hơn chưởng môn và các phong chủ.”
“Nói không chừng các ngươi còn phải gọi ta một tiếng cô nãi nãi.”
“Nói năng lỗ mãng với cô nãi nãi, chẳng lẽ đây là gia phong của Cửu Huyền Kiếm Môn sao?”
Người nọ càng thêm tức giận: “Ta đường đường là tu sĩ Trúc Cơ kỳ! Ngươi chỉ là một phàm nhân ngay cả linh căn cũng không có, ngươi xứng sao?”
Ngự Đan Liên không hề tức giận, nàng ngồi ở trên bậc thang, dùng tay nghịch khóa trường mệnh trên cổ, lớn tiếng nói: “Các người đều là đệ tử của chưởng môn và các phong chủ đúng không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/su-muoi-dung-cuon-su-mon-chung-ta-da-vo-dich/chuong-12-ghi-danh-tren-thang-van-tam.html.]
“Có phải là sau này khi thực lực của các ngươi vượt qua sư phụ của mình, cũng có thể quát mắng sư phụ và nói: ‘Ngươi cũng xứng làm sư phụ ta sao” đúng không?’”
Ngự Đan Liên nói xong, tất cả tu sĩ đều im lặng.
Khi sư diệt tổ là hành vi bị toàn bộ tiên môn của Tu Tiên giới phỉ nhổ và khinh thường.
Người khi nãy tranh luận với Ngự Đan Liên đỏ mặt tía tai nói: “Ta tất nhiên luôn tôn sư trọng đạo! Còn cần đứa con nít như ngươi dạy ta sao?”
Còn có người an ủi người nọ: “Ngươi cãi nhau với một đứa con nít chín tuổi làm gì? Nó thì biết cái gì?”
Lập tức, chung quanh vang lên rất nhiều lời phụ họa.
Lấy tuổi tác của nàng làm cái cớ để xem nhẹ lời nói của nàng.
Đúng là hết thuốc chữa mà.
“Các ngươi ngay cả nột đứa con nít đều không bằng. Nếu ta là các ngươi, tự đ.â.m đầu c.h.ế.t cho xong, còn tu với tiên cái gì!”
Ngự Đan Liên khịt mũi, một lần nữa leo lên bậc thang phía trên giữa vô số ánh mắt tức giận.
Nàng một đường đi tới chỗ cao nhất mà không gặp bất kỳ trở ngại nào, lại bước lên trên một bước thì sẽ có thể bước ra Thang Vấn Tâm .
Lúc này, nàng bỗng nhiên ngừng bước chân.
Thần thức của nàng tiến vào không gian bên trong khóa trường mệnh, bắt đầu lục lọi gì đó.
Nàng tìm được một tấm biển gỗ, một cây cọc, và một cây bút.
Nàng cắm cái cọc ở bậc thang cao nhất, gắn mộc bài lên trên cọc.
Cuối cùng, nàng bắt đầu viết chữ lên mộc bài: Thanh Liên Phong Ngự Đan Liên từng đến đây chơi!
Truyện được chuyển ngữ bởi Góc tiểu thuyết của mèo đen. Vui lòng không reup dưới mọi hình thức
Mọi người vẫn luôn dùng thần thức quan sát nàng: “…”
Phía trên bậc thang cao nhất của Thang Vấn Tâm chính là lối vào nội môn của Cửu Huyền Kiếm Môn.
Tất cả đệ tử nội môn muốn ra vào đều phải đi qua nơi này.
Mà Ngự Đan Liên sau khi đặt tấm bảng đã viết xong ở trên mặt đất, vậy mà lại dùng linh lực nặn ra pháp quyết phóng to.
Trong lúc nhất thời, dòng chữ kia của nàng treo cao ở lối ra vào nội môn.
Mỗi một đệ tử ra vào nội môn đều có thể nhìn thấy mấy chữ to có chút xiêu xiêu vẹo vẹo kia:
Thanh Liên Phong Ngự Đan Liên từng đến đây chơi.
Mấy chữ này như đánh mạnh vào mặt đám đệ tử nội môn bọn họ!
“…”
Giữa đám người đang câm nín, có mấy người bỗng nhiên chú ý tới chỗ không đúng.
“Ơ? Không phải con nhóc này không có linh căn sao? Sao ta lại cảm nhận được tu vi luyện khí tầng một ở trên người nàng ta chứ!”