Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

SƯ MUỘI ĐỪNG CUỐN, SƯ MÔN CHÚNG TA ĐÃ VÔ ĐỊCH - CHƯƠNG 11 KHÔNG THỂ NÀO KHÔNG THỂ NÀO, CÁC NGƯỜI NGAY CẢ PHẾ VẬT CŨNG KHÔNG BẰNG SAO?

Cập nhật lúc: 2024-05-16 22:31:03
Lượt xem: 300

Nghe nói lúc bế quan mà bị quấy rầy sẽ rấy dễ bị tẩu hỏa nhập ma.

 

Ngự Đan Liên lập tức quay đầu, đi vào cung điện bên cạnh.

 

Nàng mất ăn mất ngủ học thuộc khẩu quyết tâm pháp suốt hơn mười ngày, tuy rằng tu vi đạt đến Trúc Cơ kỳ thì thân thể đã tự động tích cốc, nhưng nàng vẫn là thèm thuồng con gà ngày nào cũng gáy kia.

 

Con gà này ngày nào cũng gáy. Nghe nhiều ngày như vậy, nàng cũng có tình cảm.

 

Ngự Đan Liên tuy rằng thèm, nhưng cũng không định ăn nó, chỉ muốn ngắm một chút cho bớt thèm mà thôi.

 

Nhưng khi ánh mắt nàng nhìn vào con gà đủ màu sắc kia, nó cứ như là bị điện giật, chạy trốn thật xa.

 

Làm nàng nhịn không được đuổi theo.

 

Vừa đuổi, liền biến thành gà bay chó sủa dê kêu.

 

Trong viện loạn thành một nồi cháo.

 

Sau Hai canh giờ, Ngự Đan Liên rốt cuộc bắt được con gà bay rất giỏi kia.

 

“Cho ngươi bay, có giỏi ngươi tiếp tục bay đi!” Nàng hung tợn đè con gà xuống.

 

“Ác ác ác!!!” Con Gà kêu lên hai tiếng, bỗng nhiên đôi mắt ảm đạm, như thể đời gà đã mất hết hy vọng.

 

Ngự Đan Liên hừ lạnh một tiếng, ném nó qua một bên, đi ra bên ngoài cung điện.

 

Nàng xem như đã biết, con gà này không phải gà bình thường.

 

Con gà này giống hệt nhân vật trong game Identify V* mà nàng từng chơi vậy.

 

Lại có thể xoay vòng vòng phật tu Trúc Cơ kỳ như nàng suốt hơn hai canh giờ!

 

Hơn 4 tiếng!

 

Còn kiêu ngạo kêu lên với nàng.

 

Nàng tóm lấy nó, chính là vì muốn hủy đi sự tự tin của nó!

 

Ngũ Thải Kim Kê quá quen thuộc ánh mắt của tiểu cô nương này. Nó sống đã mấy trăm năm, không ít lần bị đám tham ăn thèm muốn.

 

Cho nên khi nhìn thấy nàng, nó liền chạy.

 

Không ngờ vẫn bị bắt được.

 

Vốn tưởng rằng mạng gà tới đây là hết rồi.

 

Không ngờ tiểu cô nương này lại thả nó.

 

Cho nên, nàng đuổi bắt nó suốt nửa ngày trời là muốn làm gì?

 

Đùa bỡn gà sao!

 

Thật quá đáng!

 

Gà rất tức giận!

 

Gà quyết định sẽ không gáy nữa trong ba ngày!

 

 

Ngự Đan Liên rảnh rỗi đến nhàm chán, lại không dám tiếp tục đọc Bát Nhã Ba La Mật Đa Tâm Kinh.

 

Nàng sợ đọc một hồi liền Kết Đan mất.

 

Không phải nàng quá tự tin, thật sự là nàng tin tưởng tri thức Phật môn mà Trung Hoa đã đúc kết lại suốt 5000 năm!

 

Với độ nguy hiểm của Lần đột phá Trúc Cơ kỳ này, nếu không phải đại sư huynh kịp thời chạy tới, nàng có lẽ đã đi đời nhà ma rồi.

 

Hiện tại đại sư huynh bế quan, chắc chắn là không rảnh để ý tới nàng.

 

Nàng dứt khoát cầm bản đồ, đi dạo lung tung ở trong cung điện.

 

Vào lần truyền tống thứ n, trước mặt nàng bỗng nhiên xuất hiện những bậc thang cao cao.

 

Cầu thang kia rộng khoảng 3 mét, trông như được làm bằng bạch ngọc, phía trên tiên sương lượn lờ, phía dưới có một tấm biển thẳng đứng.

 

Trên đó viết: Thang Vấn Tâm.

 

Hử? Sao lại tới nơi này rồi.

 

Khi Ngự Đan Liên truyền tống tới đây, để nhìn rõ chữ trên tấm biển, nàng bước lên phía trước hai bước, trực tiếp đi lên bậc thang.

Truyện được chuyển ngữ bởi Góc tiểu thuyết của mèo đen. Vui lòng không reup dưới mọi hình thức

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/su-muoi-dung-cuon-su-mon-chung-ta-da-vo-dich/chuong-11-khong-the-nao-khong-the-nao-cac-nguoi-ngay-ca-phe-vat-cung-khong-bang-sao.html.]

 

Thang Vấn Tâm, vừa bước lên liền không thể quay đầu lại.

 

Khi thang không tán thành ngươi, sẽ tự ném ngươi xuống.

 

Ngự Đan Liên nhíu mày.

 

Nàng

 

Hình như

 

Đã làm một chuyện

 

Rất nguy hiểm!

 

Thang Vấn Tâm hỏi chính là linh hồn, nguyên chủ có thể thành công đi lên đỉnh không có nghĩa là nàng cũng có thể.

 

Hơn nữa, nguyên chủ có thể đi tới đỉnh là bởi vì có ma tu kia trợ giúp.

 

Mà lần trước nàng thấy ma tu kia rất suy yếu, trông dáng vẻ cứ như sắp thăng thiên tới nơi, cũng không giúp được nàng!

 

Nghe nói Thang Vấn Tâm sẽ đánh thức bóng tối ở chỗ sâu nhất trong lòng người.

 

Mặt tối trong tâm lý nàng vẫn rất lớn.

 

Nếu nàng lần này không thể thành công đi lên đỉnh, có thể bị coi là đoạt xá hay không?

 

Thang Vấn Tâm đặt ở trước cổng đại trận hộ sơn dưới chân núi Cửu Huyền Kiếm Môn. Nơi này cũng là cửa ra vào duy nhất của Cửu Huyền Kiếm Môn.

 

Rất nhanh liền có người chú ý tới Ngự Đan Liên đang đứng ở trên Thang Vấn Tâm.

 

“A, kia không phải tiểu phế vật được tên phế vật ở Thanh Liên Phong thu đồ đệ sao?”

 

“Sao lại lên Thang Vấn Tâm rồi?”

 

“Ai biết được, nàng lần trước leo thang, hộc m.á.u đầy đất, suýt chút nữa đã chết, lần này lại tới chịu hành hạ sao?”

 

Lập tức, rất nhiều người đi ngang qua đều dừng lại, nhìn Ngự Đan Liên như chờ xem kịch vui.

 

Thậm chí còn có người đi theo Ngự Đan Liên lên Thang Vấn Tâm.

 

Cửu Huyền Kiếm Môn tuy rằng có quy tắc Thang Vấn Tâm, nhưng người thật sự thông qua được Thang Vấn Tâm đã ít càng thêm ít. Trong vòng hai trăm năm, chỉ có vỏn vẹn ba người thành công lên tới đỉnh Thang Vấn Tâm mà thôi.

 

Các đệ tử Cửu Huyền Kiếm Môn lúc rảnh rỗi đều sẽ thử leo Thang Vấn Tâm, nhìn xem chính mình có thể đi đến bậc nào mới bị ném xuống.

 

Coi như trò vui.

 

Ngự Đan Liên nhìn thoáng qua mấy người đang bàn tán xôn xao, còn có mấy người vẻ mặt giễu cợt đi theo nàng  lên bậc thang, lập tức nhíu mày.

 

Ánh mắt nàng tối sầm lại, bắt đầu leo bậc thang.

 

Thân là Trúc Cơ kỳ, thực lực bây giờ của nàng tuy rằng bị áp chế tới chỉ còn luyện khí tầng một, nhưng sức lực của đôi chân vẫn có tăng lên.

 

Rất nhanh, nàng đã leo được hơn 500 bậc thang.

 

Mà những người leo lên cùng với nàng đã sớm bị nàng bỏ lại phía sau rất xa.

 

Ờm…… Bậc thang này…

 

Mặt tối đâu?

 

Nàng ngoại trừ chân có hơi mỏi, cái gì cũng không cảm thấy.

 

Ngược lại những người cùng nàng leo bậc thang, khi cố gắng muốn leo lên trên, trên mặt đều nhăn nhó vì đau đớn, cuối cùng đều dừng bước.

 

Ngự Đan Liên lập tức yên tâm.

 

Nàng có thể cảm nhận được có rất nhiều thần thức đang khóa chặt nàng, theo dõi nhất cử nhất động của nàng.

 

Nàng dứt khoát dừng lại, xoay người, ngồi ở trên bậc thang, dùng giọng nói non nớt trong trẻo hét lên với đám người phía dưới:

 

“Mọi người ở phía dưới, có nghe thấy ta nói gì không?”

 

“Các người có thể đi nhanh chút được không? Leo cái bậc thang thôi mà cứ như đòi mạng các người vậy, chưa ăn cơm sao?”

 

“Không thể nào, không thể nào, mấy kẻ bất kính tôn trưởng, xem thường Thanh Liên Phong, liền cái bậc thang đều leo không được sao? Các người sẽ không ngay cả phế vật đều không bằng chứ?”

___

*là con game này nè mn

 

 

Loading...