Lý tam tẩu liệt đất, nước mắt nước mũi chảy ướt đẫm mặt, trong mắt chất chứa tuyệt vọng, im lặng như mất hồn.
Bà Điêu mà gấp c.h.ế.t, khi đ.á.n.h dặn kĩ như thế, chớp mắt một cái liền quên hết sạch! là đồ chổi tích sự gì, ngày thường thì mồm năm miệng mười, gặp chuyện im như thóc!
Bà lo lắng vén tay áo nữa mặt.
Lúc Lý lão tam đỡ Lý tam tẩu lên, âm thầm véo eo vợ một cái.
Bị véo đau, ánh mắt tan rã của Lý tam tẩu cuối cùng cũng chút ánh sáng.
Lý lão tam gần như là hét lên:
“Trương Mỹ Quyên, em thật cho ông đây , chuyện chị Vương nhảy sông rốt cuộc liên quan gì đến em ? Nếu thì chúng nhận!”
Với tình hình mắt, bọn họ lời nào, cũng phản bác thì khác nào thừa nhận ?
Lý lão tam c.ắ.n chặt răng:
“Nhận thì đêm nay chúng phân gia, liên lụy cha em! Còn nếu liên quan, Trương Mỹ Quyên em cho ông đây một câu trả lời chắc chắn , nếu em thì đ.á.n.h c.h.ế.t chúng cũng nhận, chậu phân chúng tiếp! Lý lão tam ăn gì thì ăn, chứ bao giờ ăn phân!”
Lý Thanh Lê bên cạnh thầm reo hò trong lòng, ba của cô cuối cùng cũng thể đường đường chính chính dáng đàn ông !
Lý tam tẩu mờ mịt miệng chồng lúc đóng lúc mở, giật một cái, tiếng ồn ào xung quanh như thủy triều ùa lỗ tai.
“Mẹ đừng con sợ, gì !”
“Lần con dám bướng bỉnh nữa…” “Hu hu hu…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/song-trong-cuon-tieu-thuyet-chien-thang-nhan-sinh/chuong-83.html.]
“Trương Mỹ Quyên, em mau !”
Lý lão tam nắm chặt tay Lý tam tẩu đau nhức.
Trong cơn mơ màng, chị thấy tiếng chồng gào lên giận dữ, tiếng các con kinh hoảng thét, một chút lí trí trở
, khàn giọng :
“Em … Sáng nay em bờ sông rửa thùng nước tiểu, quả phụ Vương thấy em liền chỉ mũi em c.h.ử.i bới, em nhịn mới mắng trả. Tuy cãi nhưng mắng qua mắng cũng chỉ mấy câu quen thuộc đó, em thấy chị về phía nam cây cầu gỗ...”
“Hai bọn em cãi bao nhiêu , tính tình quả phụ Vương cũng , nào cũng đều là chị tìm tới tận nhà lí, thể chỉ vì mấy câu cãi vã mà nhảy sông? Em bản lĩnh lớn thế ? Huống chi chị còn hai đứa con nhỏ, thủ tiết bao nhiêu năm cũng chỉ vì hai đứa nó, giờ con còn thành gia, còn cha, chị nỡ tự tử? Em dám khẳng định, chị hoặc là trượt chân ngã xuống sông, hoặc là khác đẩy xuống, tóm thể nào là tự nhảy xuống .”
Đều chỉ kẻ thù là hiểu nhất kẻ thù, quả phụ Vương và Lý tam tẩu thể là kẻ thù một của , Lý tam tẩu như , khi bình tĩnh suy nghĩ cũng cảm thấy lời lý.
“Hôm lúc giặt đồ ở bờ sông, chị Vương còn qua hai năm nữa là Đại Lượng mười tám , chị còn tích cóp tiền cưới vợ cho con trai, về ôm cháu trai nữa đấy!”
“Trước cửa quả phụ nhiều thị phi, mấy năm nay chị Vương sống cũng dễ dàng, nhưng sắp hết khổ , thể nào vì cãi với mà nghĩ quẩn !”
“Ai mà , cái mồm thối của Trương Mỹ Quyên thật sự thể sống tức c.h.ế.t, c.h.ế.t bật nắp quan tài nhảy
chứ, quả phụ Vương thể nhịn một hai , chứng minh thể nhịn cả đời, nếu tâm trạng vốn , nhất thời cơn giận đầu óc hồ đồ nhảy sông thì ?”
“Cũng lý…”
“Cô cũng thừa nhận cãi với quả phụ Vương hồi sáng còn gì, theo thì cô là thủ phạm đấy!”
Cũng do cái miệng Lý tam tẩu ngày thường đắc tội với quá nhiều , lúc báo ứng tới, nhiều căn bản quan tâm chân tướng, chỉ xem chị chê !