Sống Lại Trở Về, Tôi Phá Đảo Showbiz - Chương 27
Cập nhật lúc: 2024-08-18 09:15:21
Lượt xem: 306
Chị Kim chưa bao giờ nghĩ rằng chuyện này lại liên lụy đến Lương Bách Dương như vậy, tuy Lương Bách Dương chưa bị cách chức nhưng lại bị đày đến một nhà máy nhỏ hẻo lánh với vai trò giám đốc bán hàng.
Khi nhận được tin, cô gân như phun ra một ngụm máu...
Cô đập vỡ điện thoại di động của mình trước mặt Tập Doanh, tính tình nóng nảy thực sự không phải lỗi của cô.
Hai ngày!! Mới có hai ngày thôi! ! I
Điều Trác và Lương Bách Dương lần lượt ngã ngựa, ngay cả cô, Kim Thiện Lâm, cũng không dám nói rằng chính mình có thể làm được những việc như vậy.
Cô lo lắng, ngồi trên ghế sofa, cắn ngón tay và suy nghĩ trong đầu. Lúc này, điện thoại vang lên, trợ lý nhận được tin nhắn: "Chị Kim, Lâm Nhàn có chút tức giận."
Chị Kim sửng sốt, nhanh chóng bấm vào đường link do trợ lý gửi đến.
Đây chứng thực chữ V lớn với hơn 3 triệu người hâm mộ. Lúc này cô mới đăng một đoạn video.
Trong một khách sạn sang trọng, Lâm Nhàn mặc một bộ đồ thể thao màu xanh lam, ngồi trên ghế sofa với kiểu tóc đuôi ngựa đơn giản. Trên mặt cô nở nụ cười bất cần, xoay con d.a.o trên tay phải, linh hoạt như một con rắn.
Ánh mắt của cô ấy dường như xuyên qua màn hình.
Khí chất của nữ vương và thủ pháp như đặc công được lăng xê đã thu hút một nhóm fan trẻ gào thét, đòi kết hôn. [Chồng ơi, cưới em đi]
[Sao đẹp trai quá II]
[Cái bên tay phải là bật hiệu ứng đặc biệt à?]
[... Đây không phải là Lâm Nhàn sao? Cô ta thật vô liêm sỉ... ]
[Lầu trên ra khỏi đây đi, đừng ảnh hưởng đến tâm trạng l.i.ế.m màn hình của tôi. ]
[Giết, fan não tàn. +1]
[Người hâm mộ không não? Bạn đang xúc phạm ai vậy?
Tôi chỉ muốn biết phấn phủ mặt có tốt không?]
[Thành thật mà nói, ngoại hình của Lâm Nhàn vẫn ổn. ]
[Thành thật mà nói, với vẻ ngoài và khí chất của Lâm Nhàn, tôi vẫn sẵn sàng nhảy vào hổ]
[Đầu tư tiên vào đâu? Cứ nói ra đi!]
Chị Kim: ..."
Ở bên kia, Văn Sóc vừa từ bên ngoài trở về công ty, nhìn thấy bạn mình Cố Bách Vũ đang lên án nhìn hắn trong văn phòng.
Thứ anh nhìn thấy cùng lúc đó là hộp thuốc giảm đau đã mở sẵn trên bàn. Cái đó là Lâm Nhàn đưa cho anh, đưa cho anhi !!
Văn Sóc lạnh lùng liếc nhìn Cố Bách Vũ, ánh mắt tràn đầy vẻ trách cứ.
Nhìn thấy bộ dạng của anh, Cố Bách Vũ cúi đầu nhìn thuốc trong tay, sau đó không thể tin hỏi: "Này, phải không? Tôi vừa chỉ uống của cậu hai viên thuốc giảm đau, cậu liền nhìn tôi ai oán như vậy là có ý gì?"
Văn Sóc tức giận nói: "Ai bảo cậu uống thuốc giảm đau của tôi!!!" Cố Bách Vũ kinh ngạc hét lên: "Chỉ là hai viên thuốc giảm đau mà thôi!" Văn Sóc tức giận: "Đây là vấn đề về thuốc giảm đau sao?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/song-lai-tro-ve-toi-pha-dao-showbiz/chuong-27.html.]
Cố Bách Vũ: "Còn về cái gì?"
Văn Sóc: "..." Hả?
Hai người hung hăng nhìn nhau, Văn Sóc bị câu hỏi của người bạn Cố Bách Vũ chặn lại một lúc, biết chính mình không có lý, cũng chỉ là lỡ miệng.
Một lúc sau, mới lại mở miệng hỏi hắn: "Sao đột nhiên cậu lại uống thuốc giảm đau?"
Cố Bách Vũ nghe xong, cuối cùng cũng cảm thấy dễ chịu hơn. Rốt cuộc, họ đã là bạn nhiều năm, vẫn là biết cách quan tâm đến mình. Vì vậy, giọng điệu của anh đã dịu dàng hơn rất nhiêu khi trả lời: "Cậu nhìn xem, tôi mọc răng khôn, đau điếng người”
Văn Sóc nhìn vào hộp thuốc thiếu mất hai viên, cuối cùng lại hận sắt không thành thép nói với anh: "Một chút đau? Cậu không thể chịu đựng sao?"
Cố Bách Vũ khiếp sợ nhìn qua: "... Cậu có từng nghe tới câu nói, đau răng tuy không phải là bệnh, nhưng có thể g.i.ế.c c.h.ế.t người không?"
Văn Sóc chậc một tiếng: "Vậy cậu không biết tự mình đi mua thuốc à?”"
Cố Bách Vũ càng chấn kinh rồi: "... Cậu có nhất thiết phải keo kiệt như thế không? Không phải ở đây đang có sẵn à? Chỉ là hai viên mà thôi, hơn nữa, cậu cũng không bao giờ uống thuốc giảm đau nha”
Văn Sóc khó thở: "Ai cùng cậu nói tôi không uống?"
Cố Bách Vũ: "Cậu bị đau răng?"
Văn Sóc: "...
Cố Bách Vũ đưa tay với hộp thuốc: "Đúng không? Dù sao cậu cũng không cần uống, cử đưa cho tôi đi. Thuốc này thật sự có tác dụng, tôi uống vào răng liền không còn đau nữa."
Văn Sóc thấy hắn tự nhiên còn muốn duỗi tay ra để lấy thêm, vì vậy anh tức giận đánh lên cái tay kia, nói: "Cậu nên giữ liêm sỉ một chút, ai nói răng tôi không đau? Tôi còn đau đầu, cả tay tôi cũng đau quá! Cậu cút đi."
Cố Bách Vũ che bàn tay bị đánh của mình và nhìn nhìn Văn Sóc với đôi mắt đẫm lệ.
Đây thật sự là luyến tiếc cho mình uống nó nha!!
Không nghĩ tới, thật không nghĩ tới, sau nhiều năm gắn bó với nhau, cùng chia sẻ vui buồn, chúng ta lại có kết quả như thế này.
Tức khắc trong lòng hắn cảm thấy thật lạnh, thật lạnh.
Hắn nhìn Văn Sóc với ánh mắt thương tâm rồi chạy ra ngoài: "Tôi muốn đoạn tuyệt quan hệ với cậu."
Văn Sóc nhìn bạn của mình bỏ chạy, không còn lời gì để nói: "... Chúng ta thật sự không có mối quan hệ gì nha. Cậu đi đâu vậy?”
Cố Bách Vũ: "Rời xa cậu"
Văn Sóc: "... Cho nên, hôm nay rốt cuộc cậu đến đây để làm gì?"
Tuy nhiên, Cố Bách Vũ đã chạy đi mất.
Văn Sóc thở dài, cúi đầu nhìn hộp thuốc đã mở trong tay. Hộp thuốc màu xanh trắng không giống như bất kỳ lọ thuốc thông thường nào. Anh thực sự không cần dùng thuốc giảm đau và bản thân anh có thể chịu đựng được hầu hết mọi cơn đau.
Nỗi đau không thể chịu đựng được, đã từ lâu... không còn đau nữa.
Văn Sóc cầm hộp thuốc rồi chạm vào đầu gối, nhớ tới dáng vẻ Lâm Nhàn ngồi xổm trước mặt mình. Lúc đó, trái tim anh đã rung động. Anh biết điều đó có nghĩa là gì, nhưng nhìn xuống chiếc chăn trên chân mình, anh hoàn toàn không xứng.
Anh cười nhẹ một tiếng, lấy ra hai viên thuốc và nuốt chúng cùng với nước trên bàn.