Sống Lại Trở Về, Tôi Phá Đảo Showbiz - Chương 230
Cập nhật lúc: 2024-08-24 16:33:02
Lượt xem: 255
Hướng Quân '222'
Văn Thục Ni "222"
Văn Sóc mỉm cười với bà cụ rồi quay lại bàn làm việc.
Người đàn ông rất vui mừng khi nhìn thấy Văn Sóc xuất hiện trên màn hình "Lúc đầu, tôi không thể thu hút đầu tư nên buộc phải chạy sang Mỹ vì không còn lựa chọn nào khác”.
Văn Sóc ừ một tiếng "Chỉ là vấn đề đôi bên cùng có lợi mà thôi."
"Hahahaha, Văn tổng cứ nói đùa, nhờ có anh mà tập đoàn Tân Ích mới có tình trạng hiện tại, anh là cổ đông lớn nhất của tập đoàn Tân Ích, nên đến công ty gặp mặt mọi người."
Văn Sóc "Chúng ta nói chuyện này sau đi Tôi không có hứng thú quản lý công ty."
"Hahahaha, tôi cũng biết điều đó. Nhưng tôi nghe nói sau khi anh trở về sẽ thừa kế một công ty giải trí. Tôi luôn muốn gặp anh, nhưng lại sợ làm phiên."
Văn Sóc cười khúc khích “Cái này thì khác."
Người nọ cũng không hỏi có gì khác biệt, nếu xem tin tức, anh ta sẽ biết chuyện gì đã xảy ra giữa Văn Sóc và Lâm Nhàn.
Người đàn ông mỉm cười nói thêm vài câu rồi cúp điện thoại.
Nói xong mấy câu này, trong văn phòng im lặng hồi lâu, Hướng Quân quay đầu lại, kinh ngạc nhìn Văn Sóc.
Tập đoàn Tân Ích, một loại hình doanh nghiệp mới, đứng đầu cả nước về lợi nhuận vào năm ngoái. Nói cách khác, CEO của Tân Ích là người giàu nhất nước trong hai năm qua.
Chỉ trong 8 năm, Tân Ích từ công ty mà mọi người đều không quan tâm về nó, đánh ra một con đường m.á.u đến hiện tại.
Mọi người trong nước cũng biết ông chủ này không thu hút được đầu tư trong nước nên đã ra nước ngoài tìm kiếm.
Và giọng nam vừa phát ra từ máy tính...
Hướng Quân ”...' Cho nên, lát nữa mình nên nói cái gì đây?
Môi Văn Thục Ni run run, nhìn Văn Sóc, đầu bà có chút mơ hồ.
Cuộc nói chuyện vừa rồi có ý nghĩa gì, đại biểu cho điều gì? Bà vẫn chưa hiểu rõ lắm.
Văn lão phu nhân đã hoàn hồn lại, cười khổ "Những năm tháng đó ở nước ngoài, cháu một chút cũng không hề lãng phí."
Có thể đầu tư vào Tân Ích có nghĩa là anh không chỉ sở hữu cổ phần ở Tân Ích, thậm chí có thể... nhiều hơn thế nữa.
"Ha ha ha... Lâm Nhàn cười lớn, thanh âm trong trẻo dễ nghe, cô nói "Đúng vậy, anh ấy có thể tiếp nhận Văn gia thay đổi giọng điệu, thậm chí còn có thể tiếp nhận Văn gia không chia tài sản cho anh ấy là vì anh ấy không cần nó. Bây giờ Văn gia không sụp đổ, không phải vì gia thế lớn, mà là vì bà còn sống."
Văn lão phu nhân sửng sốt, quay lại nhìn Lâm Nhàn.
Lâm Nhàn thẳng thắn nhìn bà "Văn Sóc là người coi trọng tình nghĩa, bà trước đây đã giúp đỡ anh ấy, cho nên chỉ cần bà còn sống, Văn gia sẽ không sụp đổ, chỉ là sẽ không như vậy mà sụp đổ thôi. Bà nghĩ liệu nó còn vực dậy được sao?"
Văn lão phu nhân nắm chặt quải trượng trong tay, nhớ tới lời nói của con trai cả.
Mối quan hệ của Văn gia với phía bên ngoài đã trở nên khá tốt trong những năm qua.
Nhưng đột nhiên bên trên nói tra liền tra, trước đó cũng không có động tĩnh gì. Bây giờ bên trên không có phản hồi, thuế đã bổ sung đầy đủ nhưng chưa nói có được hay không. Cứ treo thế này, giá cổ phiếu của nhà họ Văn liên tục giảm, dù không giảm nữa cũng sẽ không tăng.
"Ta hiểu được." Văn lão phu nhân tựa hồ trong nháy mắt đã suy nghĩ rõ ràng, đúng vậy, không phải Văn Sóc không có khả năng đắc tội Văn gia mà là nhà họ Văn bọn họ... không thể đắc tội với Văn Sóc được.
Bà thâm sâu nhìn Văn Sóc một cái, quay người nói "Con cháu có phúc riêng của con cháu”
Bà đã kết một cái thiện duyên và giúp đỡ Văn gia một đoạn đường này. Nhưng cuộc đời của bà cuối cùng cũng sẽ kết thúc, ai có thể ngờ rằng Văn gia và Văn Sóc cũng sẽ ứng với câu nói đó, ba mươi năm hà đông, ba mươi năm hà tây .
Ngạn ngữ Trung Quốc có câu "30 năm Hà Đông, 30 năm Hà Tây", ý nói cho dù bất kỳ lúc nào cũng đừng coi thường những người không bằng bạn bây giờ, vì có lẽ sau này họ sẽ khiến ban thay đổi con mắt nhìn về họ, thậm chí là bạn còn không với tới họ. Đồng thời, nếu bạn đang trong hoàn cảnh khó khăn, nghèo túng-thì cũng đừng buông xuôi, vì có thể sau này bạn sẽ leo lên đỉnh cao của cuộc đời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/song-lai-tro-ve-toi-pha-dao-showbiz/chuong-230.html.]
Văn lão phu nhân lúc rời đi cũng như lúc tới không thanh âm gì, nhưng Văn Sóc cũng không giữ bà ấy lại
Văn Thục Ni vẫn còn sửng sốt, thấy mẹ mình thật sự rời đi, đã không còn ý định đi tìm công lý cho Văn Giai Dịch.
Văn Thục Ni bên cạn kêu lên "Mẹ, mẹ cứ thế bỏ đi sao? Mẹ "
Đúng như dự đoán, Văn lão phu nhân không bao giờ quay lại nhìn bà nữa, Văn Thục Ni tức giận quay đầu nhìn Văn Sóc, muốn nói vài câu, nhưng lúc này lại cảm thấy lời nói của mình không đủ uy lực.
Văn Sóc mở miệng trước "Tôi chưa bao giờ coi trọng Văn gia, kể cả cô. Khi Văn Giai Dịch chọc đến tôi, tôi cũng sẽ không ngồi yên chờ chết. Cô nhỏ Cô vẫn không hiểu được tôi không còn là người mà 10 năm trước để cô thoải mái mắng chửi là con chó."
Văn Thục Ni sửng sốt, con chó? Đó là những lời bà mắng Văn Sóc khi đó.
"Thành công, xác thực đã thành công. Nhưng đừng đắc chí. Sự thật là tay con tôi đã bị đánh gãy. Tôi sẽ làm anh thân bại danh liệt. Bây giờ Văn Thục Ni bất lực phát hiện ra rằng bà chỉ có thể như vậy gào hai câu nói này.
Nếu không có lực sát thương thì sẽ như chó sủa, chỉ biết kêu la.
Quả nhiên, Văn Sóc không để trong lòng những lời này, nhìn Văn Thục Nị, thản nhiên nói "Cút đi "
Văn Thục Ni biết ở lại cũng chẳng ích gì nên bà bất lực rời đi với nỗi bàng hoàng trong lòng.
Rất nhanh, trong văn phòng chỉ còn lại Hướng Quân, Văn Sóc và Lâm Nhàn, lúc này Văn Sóc và Lâm Nhàn mới đem ánh mắt lạnh lùng chuyển hướng đến Hướng Quân, người vẫn ngồi yên lặng ở một bên.
Hướng Quân “..." Sau khi bị sát ý dọa sợ, lại bị thân phận của đối phương dọa sợ lần nữa, cảm thấy chính mình rất ủy khuất.
"Anh là ai?" Văn Sóc cau mày hỏi.
Hướng Quân mỉm cười giới thiệu "Tôi là vị hôn phu của Kha Vi."
Văn Sóc lập tức cau mày "Anh và vợ anh có vấn đề gì vậy?" Một người gọi điện cho anh, một người lại đích thân đến tìm anh.
Hướng Quân thọc tay vào túi áo vest trả lời "... Cũng không phải vấn đề gì, tôi chỉ muốn hỏi anh có thời gian không?" Vừa nói, bản thân vừa lấy từ trong túi ra một thiệp cưới màu đỏ hỏi "Anh có muốn đến dự đám cưới của chúng tôi không??"
Văn Sóc hiếm khi bị sốc "..."
Lâm Nhàn "Ha ha ha, anh tới đây không phải là vì Kha Vi gọi điện thoại cho anh ấy sao?"
Hướng Quân nhìn Lâm Nhàn, muốn nhào tới che miệng cô lại. Nhưng Văn Sóc lập tức hiểu ra, vô tội nói "Tôi không gọi điện cho cô ấy, là cô ấy gọi điện trước."
Hướng Quân lộ ra nụ cười hiền lành "Tôi hiểu được."
Văn Sóc "...' Vậy anh hiểu cái gì?
Khi Hướng Quân ra khỏi văn phòng, anh vẫn còn mơ màng.
Vừa rời khỏi công ty, anh nhanh chóng lấy điện thoại di động ra kiểm tra công ty Tân Ích . Chưa kể, anh sớm phát hiện ra rằng CEO của Tân Ích , hiện đã nổi tiếng khắp cả nước, chỉ nắm giữ 21% cổ phần thực tế của công ty. Công ty càng lớn thì càng có nhiều cổ đông. Việc chiếm 21% đã là rất hiếm, nhưng Tập đoàn Tân Ích có nhiều cổ đông hơn 21% này.
Hướng Quân cất điện thoại di động, dựa vào cửa sổ xe, mơ màng nghĩ, hóa ra cổ đông lớn thực sự của Tân Ích chính là Văn Sóc
Văn Sóc 2
Quân cờ bỏ đi của Văn gia, quân cờ bỏ đi được gửi ra nước ngoài khi vừa mới trưởng thành, thực sự đã đầu tư vào Tân Ích chỉ sau hai năm ở trời Tây.
Để tập đoàn Tân Ích có quy mô như hiện tại thì số tiền đầu tư ban đầu chắc hẳn không hề nhỏ.
Lúc đó Văn Sóc ra nước ngoài được bao lâu, 2 năm, 20 tuổi.
Sau khi Hướng Quân trở về Hướng gia, cha Hướng hỏi anh "Hôm nay nói chuyện với người ta thế nào?"
Hướng Quân cười đắc ý "Con đã mời anh ấy đến dự đám cưới của mình."
Cha Hướng lúc đó rất bối rối "??2" Tại sao con lại đến công ty của người ta để mời họ đến dự đám cưới của con? Vậy tại sao trước khi đi lại có thái độ hung hãn như vậy?