Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Sống Lại Trở Về, Tôi Phá Đảo Showbiz - Chương 209

Cập nhật lúc: 2024-08-24 16:30:12
Lượt xem: 209

Dù sự thật này có khó chấp nhận hay không thì bà, Sâm Duyệt Cầm, cũng sẽ không bỏ qua.

Vì sự thật này mà lòng căm hận gần như trào ra khỏi mắt bà.

Bà nhìn Văn Sóc, hung hăng hỏi "Mày chắc chắn chứ?"

Văn Sóc cười lớn, giọng nói đầy khinh thường "Ngoại trừ ttoi, các người còn có ai có thể tra ra chân tướng?"

Sâm Duyệt Cầm '...

Văn Vĩnh Trạch vẫn còn ngơ ngác "Kỳ thật ai là người được lợi lớn nhất, ai có khả năng là hung thủ nhất."

Ông chậm rãi ngẩng đầu nhìn Văn Sóc có chút tự trách nói "Đáng lẽ ta nên nghĩ tới sớm hơn."

Văn Sóc cười hỏi "Không có chứng cứ thì mọi chuyện chỉ là lời nói suông. Sở dĩ gọi tai nạn là vì phát sinh ngoài ý muốn, những sự kiện không thể kiểm soát được, không thuộc về con người. Ông không biết đó là một vụ tai nạn hay một vụ g.i.ế.c người thì làm thế nào để tìm ra kẻ sát nhân?"

Văn Vĩnh Trạch cũng cười, hỏi Văn Sóc "Vậy ngươi khi nào biết chuyện này?”

Văn Sóc vẻ mặt lạnh lùng nhìn cha mình, sau đó đứng dậy đi đến cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn, nhìn ra ngoài cửa sổ những tòa nhà cao tầng.

Giọng nói lạnh lùng của anh dường như chứa đầy băng giá "Trước đây, tôi chưa bao giờ muốn tra qua nên gân đây, mới biết đến." Văn Vĩnh Trạch cười lạnh nói "Nếu như ngươi có năng lực tìm ra chân tướng, sao có thể không bao giờ tra qua được? Nhưng ngươi lại chưa từng nói cho ta biết."

Văn Sóc cười lạnh "Tôi không thèm giấu giếm hay nói dối, tôi chưa bao giờ điều tra, chỉ vì tôi... không cần chân tướng."

Họ mới là những người duy nhất thực sự bị mắc kẹt trong chân tướng này. Còn Văn Sóc, anh chưa bao giờ cần cái gọi là sự thật này.

Hai vợ chồng được chú Kỷ đưa ra ngoài và thư ký Kiêu đã đưa họ đi.

Chú Kỷ quay lại phòng họp, nhìn Văn Sóc đang đứng bất động trước cửa sổ kính suốt từ trần đến sàn. Chú Kỷ cảm thấy rất đau lòng cho Văn Sóc, chú Kỷ đã một tay nuôi nấng anh.

Chú Kỷ vốn là người làm vườn trong Văn gia, hàng ngày chú chỉ phải chăm sóc khu vườn.

Một ngày nọ, ông lão nhà họ Văn đột nhiên gọi điện cho ông và yêu cầu ông đưa một đứa trẻ về sống ở nông thôn.

Chú Kỷ lúc đó chỉ là một thanh niên 24,25 tuổi nhưng lương tháng tăng từ 5000 lên 10000 nhân dân tệ khiến chú Kỷ rất phấn khích.

Ông liền mang theo các con và không có gì khác đi về vùng nông thôn.

Tình cảm của con người được trau đồi và không mất nhiều thời gian để nảy sinh tình cảm với đứa trẻ này.

Sâm Duyệt Cầm không biết bà ấy nghĩ Văn Dực dễ thương đến mức nào, thì Văn Sóc trong lòng chú Kỷ cũng như vậy.

Anh cũng từng có thời điểm ngây thơ, vô tri vô giá, anh cũng sẽ trong vòng tay của chú Kỷ với giọng nói ngọt ngào mà gọi "Chú." Mỗi đứa trẻ là một tinh linh và trong trái tim cha mẹ chúng là cả thế giới.

Chú Kỷ vì để Văn Sóc có môi trường sống tốt, ngay cả quan hệ yêu đương cũng chưa từng nói qua, không phải là không thích ai đó. Nhưng cuối cùng ông lại lựa chọn độc thân, một mình nuôi lớn Văn Sóc.

Đứa trẻ này biết mình bị bỏ rơi, bị khinh thường, chú Kỷ cũng không dám đánh cuộc. Ông không muốn bất kỳ tổn hại nào từ thế giới bên ngoài đến gần với Văn Sóc bé nhỏ đó.

Chú Kỷ cũng coi Văn Sóc như con ruột của mình. Ông yêu thương Văn Sóc hơn bất kỳ ai trên đời và mong Văn Sóc sẽ tìm được hạnh phúc.

Nhưng hôm nay Văn Sóc rõ ràng không có người thân.

Rõ ràng là sự thật đã được phơi bày và kẻ sát nhân là một người khác.

Tuy nhiên, cặp cha mẹ này chưa bao giờ nghĩ đến việc làm thế nào để bù đắp những ủy khuất mà Văn Sóc phải chịu trong nhiều năm qua.

Trong vụ tai nạn xe cộ đó, có thể nói Văn Sóc là người duy nhất vô tội.

Anh chỉ là một chàng trai trẻ đang chờ cha mẹ đón về từ quê, lúc đó anh tràn ngập niêm vui.

Đứa trẻ này cần người thân mới.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/song-lai-tro-ve-toi-pha-dao-showbiz/chuong-209.html.]

Chú Kỷ luôn nghĩ như vậy.

"Bọn họ đi rôi?" Văn Sóc bình tĩnh hỏi, không quay đầu lại, cúi đầu nhìn xuống chân mình.

Chú Kỷ "Đi rồi"

"Cứ đi đi. Từ nay về sau chúng ta không cần nhắc đến Văn gia nữa." Văn Sóc thở dài.

Chú Kỷ có chút đau lòng "Thiếu gia, với bản lĩnh của cậu, lẽ ra cậu phải biết hung thủ là ai. Tại sao, cậu chưa bao giờ điều tra? Nếu sớm phát hiện ra,.... Thì đã không bị đám người kia vây công, bị đưa ra nước ngoài, bị ghét bỏ.

"Đúng vậy " Văn Sóc hơi ngẩng đầu nhìn ánh sáng trên bầu trời, ánh nắng chói chang vào giữa trưa, nói "Trước khi chân tôi hồi phục, sâu thẳm trong lòng tôi không chịu tìm hiểu chân tướng."

Chú Kỷ bối rối "... Tại sao? Nếu chuyện này sớm phát hiện, Văn gia cũng không cần phải tức giận như vậy.

"Thật ra thì dù sự thật thế nào thì họ cũng không phải là họ hàng của tôi. Bởi vì cho dù họ có nhìn ra sự thật thì người làm cha mẹ thật sự cũng sẽ không đối xử với con mình như vậy. Cuối cùng, tôi không có tình cảm gì với họ, không chỉ với tôi mà còn cả với họ nữa. Đối với họ. Tôi cũng cảm thấy như vậy về họ..."

Nhưng chú Kỷ biết rằng chỉ cần anh còn là một đứa trẻ thì không có ai là không khao khát cha mẹ. Văn Sóc tuy bướng bỉnh nhưng thực sự là một cậu bé ngoan.

"Tôi luôn có thái độ thích tin vào trực giác của mình hơn là tin vào thái độ." Vì vậy, khi trực giác mách bảo anh nên đến gân Lâm Nhàn, anh đã làm theo.

"Cho nên trực giác mách bảo không cần tra, thì cũng sẽ không tra." Văn Sóc cười lớn, giọng điệu tự giêu "Nhưng tôi cũng rất ngạc nhiên, tại sao tôi lại không tra? Thời gian phục hồi được đôi chân của mình ở Mễ Quốc, tôi liền biết là vì cái gì. Bởi vì chân tướng họ nhìn thấy không phải là... chân tướng."

Chú Kỷ càng thêm bối rối "Thiếu gia, chân tướng là thế nào?

Văn Sóc thanh âm lạnh lùng "Có lẽ Văn Dực không cần phải c.h.ế.t trong vụ tai nạn xe cộ đó, chú có thể ra ngoài Tôi cần sự im lặng."

Chú Kỷ chỉ nghĩ rằng Văn Sóc đang tự trách về vụ tai nạn xe hơi nên quay người ra ngoài.

Văn Sóc thì không ngừng nhìn xuống chân mình, bên ngoài cửa sổ kính trong suốt từ trần đến sàn là vực thắm như vách đá. Nếu ngã xuống, có phải sẽ c.h.ế.t không?

"Văn Sóc, xin hãy giúp tôi."

Giống như anh đã nhìn thấy khung cảnh đó lần nữa...

Hai tay Văn Dực nắm chặt mép quần dưới chân Văn Sóc, phía dưới cơ thể Văn Dực là một bục treo cao hàng trăm mét.

Vách đá, dưới vách đá là một con Tyrannosaurus rex đang chờ ăn.

Tyrannosaurus rex cao gân 20 mét, miệng rộng như m.á.u và tiếng gâm chói tai.

Trên thực tế thì không ai dám tới gân. Không ai muốn trở thành thức ăn của nó.

Văn Dực liều mạng bám vào mép vực để tránh bị ngã, anh sợ hãi biết rằng Văn Sóc sẽ không bao giờ cứu mình.

Anh ta ngẩng đầu và hét lên "Tôi là anh trai của cậu "

Vào lúc này, dường như huyết thống và mối quan hệ gia đình là cọng rơm cứu mạng cuối cùng của anh.

Văn Sóc dừng bước lùi lại, cụp mi xuống, khuôn mặt trầm tĩnh không có chút cảm xúc. Anh nhìn Văn Dực, hỏi từng chữ "Vậy tại sao anh lại muốn g.i.ế.c tôi?"

Văn Dực nước mắt giàn giụa "Xin lỗi, xin lỗi, tôi sai rồi "

Văn Sóc ngơ ngác nhìn anh, hỏi "Tôi tới cứu anh, anh có thể đừng g.i.ế.c tôi được không?"

Văn Dực mỉm cười, chật vật nhưng cũng cảm kích vì mình có một người em trai mêm lòng.

Anh ta tham lam hét lên "Tất nhiên, tôi có thể, tôi hứa."

Văn Sóc ngồi xổm ở rìa vách đá, đưa tay ra...

Khi tuyên bố cắt đứt quan hệ của Văn Sóc và Văn gia vẫn còn trên hot search thì tin đồn về nhà họ Văn vẫn đang thu hút sự chú ý của cư dân mạng.

Mẹ ruột của Văn Sóc, Sâm Duyệt Cầm, đã thuê người bẻ gấy tay Văn Thiên Tinh, con trai cả của người nắm quyền tập đoàn Văn gia, rồi quay video đăng lên mạng.

Loading...