Sống Lại Trở Về, Tôi Phá Đảo Showbiz - Chương 195
Cập nhật lúc: 2024-08-24 16:24:37
Lượt xem: 217
Vì vậy, cô lười kiên nhân đối phó với ông già này.
Văn Vĩnh Trạch dỏng tai lên, hỏi "Cô nói cái gì "
Lâm Nhàn cười khẽ "Thật hiếm thấy một người như bác, bị người ta mắng, còn vội vàng muốn nghe lại lần thứ hai."
Văn Vĩnh Trạch cũng được coi là người đáng kính trong nhà họ Văn, khi đi ra ngoài có ai mà không nể mặt Nhị thiếu gia Văn gia?
Nhưng hôm nay, tại công ty nhỏ này gặp phải hai vấn đề khó khăn, mặc dù Lâm Nhàn không liên quan gì đến Văn gia nhưng thái độ ngạo mạn của Lâm Nhàn vẫn khiến Văn Vĩnh Trạch tức giận.
"Cô biết tập đoàn Văn thị không?”
Lâm Nhàn khoanh tay nói "Tại sao tôi phải biết về tập đoàn Văn thị? Nực cười. Nó có cho tôi tiền không?"
Văn Vĩnh Trạch chỉ vào tòa nhà văn phòng phía sau Lâm Nhàn và hét lên "Tôi có thể đóng cửa nó trong vài phút "
Lâm Nhàn trợn mắt "Rửa mắt mong chờ, rửa mắt mong chờ." Làm cha mà không biết thực lực của con trai mình thế nào? Còn vọng tưởng muốn tiêu diệt công ty của con trai mình. Khó trách mối quan hệ giữa cha con hai người không tốt .
Lâm Nhàn nói xong liên dẫn theo Giản Mộc Hạnh bước qua.
Văn Vĩnh Trạch muốn đuổi theo, nhưng bị chú Kỷ ngăn lại.
"Nhị thiếu gia, cô ấy là tổng giám đốc công ty chúng ta, không liên quan gì đến Văn gia, cậu ở đây tốt nhất đừng gây chuyện, kẻo gây khó dễ cho thiếu gia.
Dù sao Văn Vĩnh Trạch vẫn còn quan tâm đến sắc mặt của mình, cuối cùng chỉ nói "Đêm nay bảo Văn Sóc trở về một chuyến."
Đêm hôm đó, Văn Vĩnh Trạch đợi suốt đêm nhưng không nhìn thấy người mình muốn gặp.
Văn Vĩnh Trạch ”...'
Vợ ông hỏi chồng thức suốt đêm đang đợi ai à, Văn Vĩnh Trạch xấu hổ không nói ra là đang đợi Văn Sóc, nhưng Văn Sóc quả thực quá không nể mặt mũi.
Tất nhiên, Văn Vĩnh Trạch vì phòng ngừa anh cả tới tìm nhà mình gây phiền toái vì tin tức lộn xộn kia.
Ông quyết định giải quyết chuyện này càng sớm càng tốt nên quyết định nhờ cháu gái Văn Giai Dịch đi cùng mình tới tìm Văn Sóc
Ngày hôm sau Lâm Nhàn đang xử lý mọi việc ở công ty, Khang Băng gần đây đã trở nên nổi tiếng và công ty đang chuẩn bị phát hành một album cho cậu ấy.
Đồng thời, những hình ảnh tạo hình trong bộ phim mới của Triệu Tiểu Thư cũng được tung ra, thu hút một lượng lớn người hâm mộ trẻ tuổi.
Hôm nay nghe nói có người tên Lý Kỳ Kỳ hẹn trước, thật ra Lâm Nhàn vẫn biết nhiều thông tin vê một số người có thể coi là hạt giống trong công ty.
Người đại diện của Lý Kỳ Kỳ là một phụ nữ có tâm tư tỉ mỉ, đầu óc nhạy bén. Kể từ khi Lâm Nhàn nhậm chức, cô ấy vẫn chưa bao giờ dám đích thân đến văn phòng.
Mãi cho đến khi sự việc của Khang Băng thực sự trở nên nổi tiếng, cô ấy mới buông lỏng cảnh giác đối với mình.
Lâm Nhàn đang có ý định đào tạo những người này nên cô đã cho họ thời gian.
Kết quả Lý Kỳ Kỳ còn chưa đến, lại nghe nói Văn Giai Dịch sẽ tới.
Lâm Nhàn buồn cười “Ai u, đây là lần đầu tiên chủ tịch cũ kể từ khi từ chức mới ghé lại phải không? Mời cô ấy vào đi."
Giản Mộc Hạnh đi ra ngoài gọi người ở tâng một cho người vào. Văn Giai Dịch liếc nhìn tiếp tân và trợn mắt.
Công ty nhà mình, ra vào còn bắt phải thông báo.
Trên đường đi, cô vô cùng quen thuộc với nhân viên nơi đây.
Ở tầng 23, Giản Mộc Hạnh đã đợi ở cửa thang máy "Xin chào, mời đi lối này."
Văn Giai Dịch thì thâm với Văn Vĩnh Trạch "Bác hai, cô ấy còn khá phô trương."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/song-lai-tro-ve-toi-pha-dao-showbiz/chuong-195.html.]
Văn Vĩnh Trạch "Nếu không thì cô bé nhà họ Tô có thể gọi cô ấy là điên à? Bác nghĩ cháu với công ty này có hiểu biết, nên có thể cùng cô ấy nói chuyện vui vẻ."
Văn Giai Dịch mỉm cười gật đầu, hai người đi theo Giản Mộc Hạnh đến văn phòng của Lâm Nhàn.
Giản Mộc Hạnh mở cửa, điều đầu tiên Văn Giai Dịch nhìn thấy là Lâm Nhàn đang ngồi ở bàn làm việc.
Văn Vĩnh Trạch cười lạnh "Sao vậy? Không ngờ tôi lại đến sớm như vậy..."
Lời còn chưa dứt đã nhìn thấy Văn Sóc đang ngồi trên ghế sofa bên trái cửa phòng làm việc.
Anh mặc một bộ vest đen được cắt may khéo léo, chân mang giày da, tay phải đặt trên đùi, tay trái câm tách trà uống.
Nhấp một ngụm ngắn, anh đặt tách trà xuống, sau đó chỉnh trang lại cổ tay áo, hướng tâm nhìn về phía hai người ở cửa, ánh mắt lạnh lẽo sắc bén, mang theo vẻ khinh thường của người trên.
"Thật không nghĩ tới các người sẽ tới. Không bằng..." Văn Sóc thanh âm lạnh lùng vô cảm "Nói cho tôi biết, hai người đến đây làm gì?"
Văn Vĩnh Trạch ”...'
Văn Giai Dịch không biết tại sao, nhìn Văn Sóc như vậy, toàn thân mình lại run lên, lặng yên ở chỗ đó không nói một lời.
Tất nhiên, ngay cả người như Văn Vĩnh Trạch cũng không ngờ Văn Sóc lại có khí chất mạnh mẽ như vậy.
Ông còn bàng hoàng trước sự việc xảy ra vào lúc này, thì Văn Giai Dịch, người không có kinh nghiệm trong xã hội này, làm sao có thể đương đầu được?
Dưới khí chất của Văn Sóc, chỉ có Lâm Nhàn vẫn thoải mái cười nói "Dù sao bọn họ cũng là người nhà của Văn tổng, tôi liền nghĩ hai người đến đây hỏi thăm. Thế nên tôi sẵn tiện gọi anh ấy tới luôn. Nếu mọi người có điều gì muốn nói thì cứ nói đi nhé " Văn Giai Dịch “...'
Văn Sóc cười nhẹ "Lời này rất đúng." Anh đứng lên nhìn hai người, vẻ mặt lãnh đạm đến mức khiến người ta cảm thấy xa lạ.
Đây là lần đầu tiên Văn Giai Dịch nhìn thấy Văn Sóc đã khỏi bệnh, anh hoàn toàn khác với lúc trước khi ngồi trên xe lăn.
Ngồi xuống và nói chuyện vui vẻ trực tiếp với cha mình là điều gân như chưa từng xảy ra trong trí nhớ của Văn Sóc.
Kể từ khi Văn Sóc có thể nhớ được, thì anh đã ở nông thôn. May mắn thay, Văn Sóc là một người cực kỳ tài năng và đã tỏ ra rất quan tâm đến nhiều thứ từ khi còn nhỏ. Vì vậy, cho dù ở nông thôn, trình độ học vấn của Văn Sóc cũng không thấp như Văn Giai Dịch và những người khác nghĩ.
Ngoài ra, mặc dù anh và chú Kỷ luôn ở quê nhưng chú Kỷ sẽ đến Văn gia xin tiền, sau đó mua rất nhiều sách ngoại khóa cho Văn Sóc.
Có thể nói Văn Sóc rất thông minh, từ nhỏ thành tích đã tốt, năm nào cũng nỗ lực được xếp hạng nhất, cũng vì chuyện như vậy mà bị bắt nạt.
Nhưng dù kết quả có tốt đến đâu thì chỉ có chú Kỷ là người quan tâm, cũng chính chú ấy là người cảm động và tự hào vì Văn Sóc. Ngược lại, không có người thân ruột thịt nào của Văn gia lại để ý những chuyện này.
Thậm chí họ còn cảm thấy có sự khác biệt rất lớn giữa việc ở nông thôn và ở thành phố.
Chú Kỷ cũng nhiều lần báo cáo thành tích của Văn Sóc cho Văn Vĩnh Trạch để cho Văn Sóc trở về với Văn gia.
Tuy nhiên, Văn Vĩnh Trạch và những người khác không bao giờ quan tâm.
Chỉ trong kỳ nghỉ hè hàng năm, vợ chồng Văn Vĩnh Trạch mới dẫn con về quê thăm Văn Sóc vài ngày.
Sau đó lại là một năm xa cách, mỗi lần chia tay, bé Văn Sóc đều chạy theo sau xe của cha mẹ, vừa chạy vừa khóc, trong miệng gọi tên họ, lúc đầu rất cảm động, Văn phu nhân cũng thương xót.
Nhưng thời gian trôi qua, sự thân mật đáng lẽ phải được duy trì giữa những người cùng huyết thống cũng bị cuốn trôi.
Và hành vi khóc theo ô tô này dần dần trở thành ký ức khi Văn Sóc lớn lên.
Sau này, khi Văn Sóc học cấp hai, Văn Vĩnh Trạch và những người khác cũng không đến nữa.
Đôi khi chỉ hai năm mới đến thăm anh một lần, Văn Sóc đã quen rồi, khi lớn lên sẽ chọn đứng ở cửa sổ tầng hai nhìn bọn họ rời đi.
Không ai biết tâm trạng của Văn Sóc lúc đó như thế nào.
Nhưng đối với Văn Vĩnh Trạch và những người khác, không có người chạy theo phía sau xe, lương tâm của họ cũng cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều