Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Sống Lại Trở Về, Tôi Phá Đảo Showbiz - Chương 194

Cập nhật lúc: 2024-08-24 16:24:34
Lượt xem: 216

Nhưng năm đó, một sự kiện lớn đã xảy ra ở Văn gia, suýt nữa khiến toàn bộ Văn gia sụp đổ.

Đó là hầu hết mọi người trong Văn gia đều lo sợ rằng cuộc sống giàu có của họ sắp kết thúc.

Ngay cả Văn Vĩnh Trạch không chỉ đổ lỗi cho cha mình vì đã đi theo con đường riêng với khoản đầu tư đó mà ông nội Văn cũng không thừa nhận thất bại của mình.

Ông nhờ một nhà sư bói xem trong nhà có thứ gì dơ bẩn mà đã đưa Văn gia đến tình trạng này không.

Hòa thượng suy nghĩ một chút, nói rằng đứa bé mới sinh trong gia đình có mâu thuẫn với Văn gia, chỉ cần đem nó đuổi đi, Văn gia có thể sống lại.

Khi đó nhà họ Văn đã không còn cách nào khác, ông nội Văn kiên quyết thử hết mọi con đường. Bao gồm cả việc bỏ rơi cháu trai của mình, chỉ cần Văn gia có thể sống sót.

Văn lão là trụ cột của Văn gia, ra lệnh đưa Văn Sóc về nông thôn.

Không cần phải nói, khoản đầu tư của Văn gia đã xoay chuyển được ngay trong tuần thứ hai.

Không những vậy, khoản đầu tư này còn đưa nhà họ Văn lên một tâm cao mới. Đồng thời, Văn gia từ đó cũng tin rằng Văn Sóc chính là khắc tinh của nhà họ Văn.

Họ trả thưởng hậu hĩnh cho nhà sư và phớt lờ Văn Sóc.

Những ký ức này đối với Văn Sóc cũng không mấy tốt đẹp, còn đối với Văn Vĩnh Trạch thì là...

Khi lần đầu tiên muốn vứt bỏ con trai mình, Văn Vĩnh Trạch không hề thờ ơ, Văn Sóc cũng ra đời dưới sự mong đợi của mọi người trong Văn gia.

Mà Văn Sóc lại như thế nào từ tam thiếu gia nhà họ Văn đã biến thành tai tinh, sau đó thành sát tinh?

Bởi vì khi Văn gia cuối cùng cũng đại phát từ bị, chuẩn bị đón Văn Sóc về thì kết quả nó đã g.i.ế.c c.h.ế.t anh cả của mình.

Vì lý do này mà ông nội Văn lâm bệnh nặng. Ông trách mình đã không mềm lòng mà muốn đón nó về, để người có tài ra đi như vậy.

Cháu trai lớn đã mất mạng vì một tên khắc tỉnh.

Đương nhiên không thể so sánh Văn Sóc với cháu trai lớn của ông. Anh trai của Văn Sóc là Văn Dực từ khi sinh ra đã là cháu trai trưởng của nhà họ Văn.

Khi lớn lên, anh ấy cũng bộc lộ tài năng tuyệt vời.

Anh ta là người có nhiều khả năng vượt qua Văn Vĩnh Trạch nhất và được ông nội bổ nhiệm làm người thừa kế của Tập đoàn Văn thị.

Chính là, một người như vậy, lại vì đón em trai mình mà qua đời.

Văn Vĩnh Trạch tức giận với Văn Sóc, ngay cả mẹ ruột của Văn Sóc cũng đau lòng và phớt lờ Văn Sóc cho đến tận bây giờ.

Vụ tai nạn xe hơi năm 18 tuổi trở thành bước ngoặt quan trọng khiến Văn Sóc bị Văn gia bỏ rơi.

Văn Vĩnh Trạch mỗi lần nghĩ đến những ký ức này đều đau lòng. Ông cho rằng Văn Sóc cũng như vậy.

Nhưng thực tế hiển nhiên không phải như vậy, từ khi Văn Sóc bị đuổi ra khỏi Văn gia, nó cũng bắt đầu trưởng thành, tách ra khỏi Văn gia.

Văn Vĩnh Trạch nhìn con trai lên xe rời đi, ông hiểu rằng Văn Sóc đã lớn, nhưng ông cũng mơ hồ nhận ra rằng nó trông có chút giống con trai cả Văn Dực.

Chú Kỷ đứng bên cạnh Văn Vĩnh Trạch, vẫn lễ phép "Cậu Văn, có cần tôi gọi xe giùm không?”

Văn Vĩnh Trạch lạnh lùng quay đầu nhìn chú Kỷ "Công ty nhỏ như vậy, chú nghĩ Văn gia sẽ g.i.ế.c c.h.ế.t nó trong bao lâu?"

Đây hiển nhiên là một lời đe dọa.

Sau khi nghe điều này, chú Kỷ không hề tỏ ra hoảng sợ như Văn Vĩnh Trạch đã tưởng tượng.

Ông thậm chí còn cho rằng Văn Vĩnh Trạch thật trẻ con, khuôn mặt tươi cười của ông không bao giờ thay đổi chút nào vì những lời này.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/song-lai-tro-ve-toi-pha-dao-showbiz/chuong-194.html.]

Chú Kỷ vừa quay đầu nhìn về phía cửa công ty, tình cờ nhìn thấy Lâm Nhàn sau giờ làm việc đi ra, ông mỉm cười nói với Văn Vĩnh Trạch "Sao cậu không hỏi CEO của công ty chúng ta?"

Văn Vĩnh Trạch sửng sốt, quay đầu nhìn về phía cửa, quả nhiên nhìn thấy Lâm Nhàn cùng Giản Mộc Hạnh từ tòa nhà văn phòng đi ra.

Lâm Nhàn hơi khác so với trong tin tức, không giống như ảnh mà Văn Thục Ni cho ông xme. Lâm Nhàn trong ảnh thì hiên lành và trầm lặng, trong khi Lâm Nhàn, người đang bước ra khỏi tòa nhà văn phòng vào lúc này, ăn mặc đơn giản như mỗi bước chân đều mang khí chất cao ngất ngưởng.

Văn Vĩnh Trạch sửng sốt "Cô ấy chính là người đã bao nuôi Văn Sóc?”

Chú Kỷ cũng sửng sốt một lúc, muốn lấy điện thoại ra kiểm tra khi nào tin tức như vậy lại xuất hiện. Đừng trách ông, người lớn tuổi thật sự không có hứng thú với những tin tức kiểu này, dù sao cũng là chênh lệch tuổi tác.

Nhưng chú Kỷ đã thay mặt Văn Sóc xử lý nhiều chuyện lớn như vậy, ông vẫn có thể xử lý những vấn đề như vậy một cách dễ dàng.

"Cậu đang nói về việc của cô ấy à? Sao cậu không sẵn đây hỏi cô ấy luôn?"

Văn Vĩnh Trạch trợn to hai mắt, thấy chú Kỷ thật sự không có chuẩn bị nói cái gì, chỉ có thể cười lạnh.

Nếu Văn Sóc không thể giữ lại, thì nói chuyện với Lâm Nhàn cũng được.

Văn Vĩnh Trạch sải bước hướng về phía Lâm Nhàn, chú Kỷ đi theo phía sau, còn tiện thể đưa ra mấy câu nhắc nhở "Nhị thiếu gia, tổng giám đốc của công ty chúng ta còn có thân phận khác nên mong cậu có thể chú ý đến lời nói của mình."

Văn Vĩnh Trạch cười lạnh "Nghe cô bé nhà họ Tô nói rằng cô ấy đánh con bé, còn khiến con bé phải chịu thiệt. Quả thực có chút thủ đoạn, nhưng dù sao tuổi đời vẫn còn trẻ, tưởng có thể trước mặt tôi tác oai tác quái sao, mơ đi." Chú Kỷ "Nhị thiếu gia, hiểu lầm rồi, ý tôi là cậu nên khách sáo hơn với tổng giám đốc công ty chúng ta, nếu không bảo an sẽ đánh cậu, đây là sự thật có thể xảy ra."

Văn Vĩnh Trạch "...'

Tuy rằng chú Kỷ đã nói như vậy, nhưng Văn Vĩnh Trạch cũng không để trong lòng, sải bước đến trước mặt Lâm Nhàn, chặn đường cô.

Lâm Nhàn đang cúi đầu nhìn vào điện thoại, nghe báo cáo của Giản Mộc Hạnh.

Đột nhiên, trước mặt cô xuất hiện một bóng đen, Lâm Nhàn sửng sốt, ngẩng đầu nhìn người đàn ông trước mặt, sau đó cau mày nói "Ngài đang chặn đường tôi."

Văn Vĩnh Trạch "Ồ, tôi chính là tới tìm cô."

Lâm Nhàn nhướng mày và cất điện thoại đi. Sau đó cô nghiêm túc nhìn JVăn Vĩnh Trạch “Tìm tôi? Có chuyện gì vậy?”

Lâm Nhàn cảm thấy mình là một nhà lãnh đạo tốt, sẵn sàng lắng nghe ý kiến, và hôm nay cô ấy thậm chí còn giúp Triệu Tiểu Thư tìm một trợ lý lo liệu sinh hoạt.

Dù đối phương là người xa lạ nhưng Lâm Nhàn vẫn tỏ ra tôn trọng và sẵn sàng lắng nghe những gì họ nói.

Người bên kia tỏ vẻ trịch thượng nói "Tôi là cha của Văn Sóc."

Lâm Nhàn kinh ngạc nhìn Văn Vĩnh Trạch, sau đó gật đầu "Có chút giống."

Văn Vĩnh Trạch ”...'

"Vậy bác Văn, người đến đây làm gì?"

Văn Vĩnh Trạch cười lạnh, tự cho mình thân phận là cha của chủ tịch công ty này, giọng điệu ngạo mạn nói "Cô nghĩ thế nào?"

Lâm Nhàn thật sự nghiêm túc suy nghĩ "Đến đòi tiền?"

Văn Vĩnh Trạch "...' Tên ngốc này từ đâu tới?

Lâm Nhàn nói "Xin lỗi, nếu đúng như vậy, tôi phải nói rằng công ty chúng tôi có sự quản lý chặt chẽ, và mọi tiền hoa hồng của cổ đông sau khi tới kỳ hạn sẽ được chuyển khoản trực tiếp vào tài khoản đứng tên của cổ đông đó."

Văn Vĩnh Trạch càng nghe những lời này càng thấy không ra gì, ngắt lời "Im đi, công ty của cô một năm có thể kiếm được bao nhiêu doanh thu?"

Lâm Nhàn cúi đầu cười nói "Bác Văn, tôi kính trọng ngài là cha của chủ tịch, nên kính ngài hai phần thể diện. Đừng để người ta cho mặt mũi lại không cần Tôi kiếm được bao nhiêu tiền, ngài chỉ nhận tài sản thừa kế, còn không kiếm được tiền, cho nên xin hãy tự trọng chút."

Văn Vĩnh Trạch sửng sốt một lát, sau đó xoa xoa lỗ tai, tựa hồ không tin vào những gì mình nghe được.

Lâm Nhàn nhìn chú Kỷ luôn cúi đầu không nói gì ở bên cạnh Văn Vĩnh Trạch, liền hiểu được mối quan hệ giữa Văn Sóc và Văn Vĩnh Trạch, vcó lẽ cũng không khá hơn là bao.

Loading...