Sống Lại Trở Về, Tôi Phá Đảo Showbiz - Chương 193
Cập nhật lúc: 2024-08-24 16:24:32
Lượt xem: 236
Yêu cầu táo bạo nhất của Văn Thục Ni chính là trục xuất Văn Sóc, ồ, cũng không thể coi là trục xuất hoàn toàn được.
Chẳng qua là phần tài sản của Văn Sóc được đem ra để đổi lấy công ty phá sản của Văn Giai Dịch mà thôi.
Loại chuyện này không những không có gia đình nào phản đối, thậm chí có thể nói là chuyện tốt nhất. Ba vị gia chủ Văn gia dù bị những gia tộc khác chê cười vẫn thực hiện yêu cầu của em gái.
Tất nhiên, mọi chuyện trong cuộc đời của Văn Thục Ni cũng không hề hoàn toàn thuận buồm xuôi gió. Bà giỏi mọi thứ, ngoại trừ việc yêu một người đàn ông họ Tề, sau đó kết hôn với phượng hoàng nam này và bị chồng lừa xoay vòng vòng.
chỉ những người đàn ông bay lên làm phượng hoàng, bám vào vợ mà trở nên giàu có.
Khi Văn Giai Dịch được sinh ra, chồng của Văn Thục Ni đã đồng ý dùng họ Văn vì để đổi lấy tài sản của Văn gia, và cũng vì cô là con gái.
Trên thực tế, Văn Giai Dịch quả thực đã nhận được rất nhiều tài nguyên từ Văn gia nhờ mối quan hệ họ hàng của họ. Địa vị của Văn Giai Dịch trong Văn gia vượt xa Văn Sóc.
Ngay cả khi ông Văn sắp qua đời, ông cũng để lại một phần gia tài cho Văn Thục Ni.
Lúc này, chông của Văn Thục Ni thậm chí còn muốn đổi họ của con trai mình.
Suy cho cùng, cô con gái họ Văn này nổi tiếng hơn con trai ông ở Văn gia, điều này khiến phượng hoàng nam này vốn trọng nam khinh nữ vô cùng khó chịu
Văn Giai Dịch thậm chí có thể tự do ra vào ngôi nhà cũ của Văn gia quanh năm, và ở nhà với mẹ suốt ngày.
Hôm nay, Văn Giai Dịch vừa cùng mẹ đi du lịch về, đang dưỡng bệnh tại Văn gia. Văn Giai Dịch buồn chán lướt điện thoại, tình cờ đọc được một tin tức đang là chủ đề tìm kiếm hot nhất trên weibo.
Lúc này, Văn Giai Dịch chưa biết gì về Lâm Nhàn, nhưng bài báo miêu tả Lâm Nhàn là một cô gái nông thôn đến từ khe núi.
Cô gái này thật thê thảm làm sao
Sau đó, cô ta đấu tranh hết mình để chống lại xã hội bất công này và bắt đầu vay tiền, cho vay nặng lãi rồi đầu tư.
Cô ấy là một huyền thoại đầu tư, không chỉ leo lên vị trí CEO của Giai Dịch Gia mà còn đầu tư vào phòng phát sóng trực tiếp của Viên Cát San.
Vốn khởi nghiệp đầu tiên của Viên Cát San là do Lâm Nhàn cung cấp, và hiện cô là nhà đầu tư lớn nhất vào phòng phát sóng trực tiếp của Viên Cát San.
Có thể nói, chuyện Lâm Nhàn thu nhập vài trăm triệu mỗi năm hoàn toàn không phải chuyện hoang đường.
Nhưng bản thân Lâm Nhàn là một huyền thoại
Bài báo này lẽ ra là một bài báo tràn ngập phê pháp về việc một phú bà bao dưỡng một chủ tịch công ty, nhưng lại chèn đoạn này vào làm tăng thêm hai phần cảm hứng một chút.
Nhưng trong mắt Văn Giai Dịch, nó cũng trở thành bằng chứng cho sự sa đọa của Văn Sóc.
Nghe con gái kể lại, Văn Thục Ni nhếch miệng khinh thường nói “Anh hai của mẹ thật đáng thương, cho dù sinh ra đứa con hư thì thôi đi còn phải sống dựa dẫm vào một người phụ nữ, đây chẳng phải là làm xấu hổ mặt mũi gia đình chúng ta sao?”
Tuy nói như vậy nhưng Văn Thục Ni lại cảm thấy trong lòng có chút hả hê. Không phải bà muốn xem trò cười của nhà anh hai, mà chủ yếu là giữa bà và Văn Sóc có một số chuyện không vui.
Văn Sóc càng tệ thì đương nhiên bà ấy sẽ càng hạnh phúc.
Nghĩ như vậy, Văn Thục Ni cười nói "Lát nữa chúng ta đến nhà anh anh hai nói chuyện này nhé "
Văn Giai Dịch gật đầu, tùy ý nói "Được Bác hai gân đây không phải đang đầu tư vào cây xăng sao? Chẳng phải rất lãi sao? Mẹ, mẹ có thể xin bác hai cho con một ít cổ phần được không?"
Văn Thục Ni cười nhìn con gái rôi nói "Dựa vào năng lực của cô thì thôi đi Hãy ngoan ngoãn nhận tiền tiêu vặt, sau này tìm một người chồng có năng lực, kiếp này ăn uống cũng không cần lo lắng nữa. Hơn nữa, không phải ngay từ đầu ông ngoại đã tặng cổ phần cho con rồi sao?" Nếu nắm giữ một lượng lớn cổ phiếu công ty, tiền hoa hồng đủ cho con tiêu xài rồi."
Văn Giai Dịch nói "Nhưng con không muốn giống như Văn Sóc, cuối cùng trở thành phế vật, phải dựa dẫm vào người khác."
Văn Thục Ni cảm thấy điều này rất có lý, bà nhẹ nhõm nhìn con gái mình và nói "Con của mẹ thì khác, đã sớm thành lập công ty Giai Dịch Gia, sau này nhất định sẽ là một người có triển vọng."
Hai mẹ con khen ngợi nhau rồi nhờ tài xế chở đến gặp anh hai nhà họ Ôn.
Anh hai của Văn gia thực ra là cha của Văn Sóc, tên là Văn Vĩnh Trạch, ông đã mua một căn hộ penthouse ở trung tâm thành phố An Diên, được xây vườn nhiệt đới nhỏ trên tâng cao nhất.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/song-lai-tro-ve-toi-pha-dao-showbiz/chuong-193.html.]
Bình thường Văn Vĩnh Trạch thích nằm phơi nắng bên hồ bơi trên tâng thượng khi không có việc gì làm, đến khoảng giữa trưa, người làm đến nói với ông "Bà Tề mới đến, thưa ông chủ”
Bà Tề là Văn Thục Ni, Văn Vĩnh Trạch nghe vậy rất vui mừng "Em gái tôi ở đây à? Hiếm lắm Đi chuẩn bị đồ ăn đi."
Người làm đi xuống, Văn Vĩnh Trạch cũng vào phòng thay quần áo, sau đó đi xuống lầu gặp em gái.
Văn Thục Ni thấy anh hai tới, vui vẻ nói vài câu rồi chuyển chủ đề sang Văn Sóc.
"Anh hai không biết phải không? Văn Sóc dựa vào một người phụ nữ, người đó từ trước đến nay đều giàu có, hiện tại cả nước đều biết cô ấy bao nuôi Văn Sóc."
Văn Vĩnh Trạch nghe xong, tách trà trong tay rơi xuống đất. Trên tâng cao nhất của một chung cư cao cấp, đột nhiên vang lên một tiếng gầm "Nghịch tử "
Văn Vĩnh Trạch nhanh chóng chạy tới công ty của Văn Sóc, nơi này từng được cháu gái ông dùng để chơi đùa, sau đó dùng để g.i.ế.c thời gian.
Ông vừa xuống xe đã nhìn thấy Văn Sóc từ tòa nhà văn phòng đi ra.
Văn Vĩnh Trạch đột nhiên giật mình, mặc dù từ sớm ông đã nghe Tô Kỳ nói chân của Văn Sóc đã bình phục.
Nhưng trong ấn tượng của Văn Vĩnh Trạch, Văn Sóc luôn là người đàn ông ngồi trên xe lăn.
Con trai cả của ông qua đời, Văn Sóc thì bị phế.
Hiện tại anh trai nó vẫn chưa trở về, Văn Sóc vì sao có thể bình phục?
Chẳng bao lâu, sau giờ làm việc, Văn Sóc bước tới chỗ Văn Vĩnh Trạch, anh cao hơn Văn Vĩnh Trạch rất nhiều, thậm chí còn cúi đầu nhìn cha.
Văn Vĩnh Trạch đè nén tức giận, đang định hỏi nó đã làm mất bao nhiêu thể diện của Văn gia.
Văn Sóc đột nhiên cười nhẹ nói "Không ngờ đã lâu không gặp, ông lại già đi rồi."
Nói xong, Văn Sóc nhìn về phía chú Kỷ bên cạnh "Hỏi một chút, ông tới tìm tôi có việc gì?”
Văn Vĩnh Trạch "?2?" Ý nó là gì? Còn muốn mình phải mở miệng ra hỏi sao
Văn Sóc gật đầu với ông rồi đứng dậy rời đi.
Văn Vĩnh Trạch nhìn chằm chằm đứa con trai đã bỏ rơi mình ở đây, trong lòng tràn ngập phẫn nộ. Và bên tai ông là giọng nói dịu dàng của cựu quản gia "Nhị thiếu gia, không biết cậu tìm Văn tổng có chuyện gì?"
Văn Vĩnh Trạch "Tôi tìm con trai mình, còn cần phải thông qua chú sao?"
Chú Kỷ trên mặt lộ ra nụ cười ôn hòa "Hiện tại xem ra quả thực là như vậy."
Văn Vĩnh Trạch "...'
Văn Vĩnh Trạch quay người lại, mắng Văn Sóc đang đi xa "Nghịch tử Mày đối xử với cha mình như thế này à?"
Quay đầu lại, ánh mắt Văn Sóc lạnh lùng "Ông nghĩ mình sẽ nhận được đãi ngộ gì? Ông Văn Vĩnh Trạch, ông muốn dùng thân phận cha của mình để trấn áp tôi sao? Đầu tiên, tôi phải thừa nhận ông là cha của tôi trước đã."
Nói xong, không thèm nhìn người đàn ông đó nữa, anh lấy chìa khóa xe từ tay nhân viên, lên xe rời đi.
Kỷ thúc vẫn còn đứng tại chỗ, nói "Nhị thiếu gia, cậu trước tiên nói với tôi một chút đi Nếu có chuyện gì rất quan trọng, tôi có thể thay mặt cậu chuyển lời.'
Văn Vĩnh Trạch cười lạnh "Không cần."
Chú Kỷ khẽ cúi đầu nói "Vậy cung tiễn."
Văn Vĩnh Trạch "...'
Văn Vĩnh Trạch chưa bao giờ ý thức rõ ràng rằng ông và đứa trẻ này đã là những người xa lạ với nhau đến thế.
Khi Văn Sóc được sinh ra, trong một khoảng khắc ngắn ngủi, ông đã yêu thương nó như báu vật trên bâu trời.