Sống Lại Trở Về, Tôi Phá Đảo Showbiz - Chương 187
Cập nhật lúc: 2024-08-23 17:05:16
Lượt xem: 246
Vinh Quốc Phương “... A? A? Không, không Tôi, tôi, chúng tôi không phải chỉ mới một, hai lân nữa."
Lão Trương mỉm cười "Thì ra còn là kẻ tái phạm Không sao cả. Nếu anh thú tội thì sẽ khoan dung. Tôi sẽ giúp anh nói chuyện với thẩm phán."
Vinh Quốc Phương "..." Ý của tôi không phải vậy.
Lão Trương lại nhìn Long Phạm "Long tổng nói như thế nào nhỉ? Vì mặt mũi của ông, tôi sẽ không dùng còng tay với ông. Nhưng nếu anh không hợp tác, tôi chỉ có thể còng lại tay anh."
Long Phạm "... Tôi muốn liên lạc với luật sư của mình."
Lão Trương khẽ mỉm cười và nói một cách ân cần "Khi đến đồn cảnh sát, ông có thể liên hệ với bất cứ ai mà mình muốn "
Nói xong, Trương Lão cúi mặt, đứng dậy dẫn đầu rời đi, khi đi ngang qua đám cảnh sát, ông ra lệnh "Mang bọn họ theo."
"Tuân lệnh." Một bóng người cảnh sát Cường đại đang trấn trụ Long Phạm hô to.
Ngày hôm đó, bức ảnh Long Phạm bị cảnh sát bắt đã tràn lan trên mạng.
Long Phạm bị bắt, nhưng tại sao?
Cư dân mạng không hiểu, nhưng Lâm Nhàn đã nói với họ.
Đây là cái giá phải trả của việc tung tin đồng thất thiệt. Chính phủ là vì những người dân không phạm pháp mà phục vụ.
Long Phạm bị một đám người đưa tới đồn cảnh sát, rất nhanh liên nhìn thấy Chu Hạo trong miệng kỹ thuật viên. Khi đó, Chu Hạo đang ngồi ở bàn, đối diện anh là một viên cảnh sát đang la hét.
"Nói cho tôi biết, cậu nhận được bao nhiêu?" Giọng nói giận dữ và đầy đe dọa.
Chu Hạo hiển nhiên đã bị thẩm vấn rất lâu, anh ngã xuống, hét lớn "Tôi không phải đã nói cho mấy người biết sao? Tổng cộng là 200000."
Người cảnh sát đối diện nói rất thô lỗ "Anh nói 200000, là chỉ 200000 thôi à Tại sao tôi phải tin anh?”
Lời anh ta nói khiến Chu Hạo vô cùng tức giận, anh đã bị còng tay, chật vật lấy điện thoại di động, hét lên "Tôi cho anh xem hồ sơ chuyển khoản ngân hàng của tôi. Tôi nói 200000 là 200000, một xu tôi cũng nói thiếu"
Long Phạm và Vinh Quốc Phương đứng ở một bên đã theo dõi toàn bộ quá trình ”...
Cũng có người gấp rút giao nộp bằng chứng phạm tội của mình, đúng là sống lâu sẽ thấy.
Vinh Quốc Phương đương nhiên hiểu ngay, Chu Hạo mất tích kỳ thật là do bị bắt, nhìn như vậy, anh cũng không biết Chu Hạo đã thú tội, nói ra cái gì.
Lão Trương nhìn văn phòng nhộn nhịp, mỉm cười nói với hai người "Ngại quá, cấp dưới của tôi còn chưa quen, thẩm vấn thêm vài người nữa sẽ quen thôi.
Vinh Quốc Phương '..."
Long Phạm ở một bên hiển nhiên đã trải qua rất nhiều chuyện đời, cười lạnh nói "Đừng nói nhảm nữa, tôi muốn liên lạc với luật sư của mình."
Lão Trương dẫn đầu đi vào phòng thẩm vấn, không ngăn cản Long Phạm "Đương nhiên, sẽ để luật sư của ông tới Bất quá, tôi muốn dẫn ông đi gặp người này trước."
Long Phạm rất bất ngờ nhưng cũng lập tức liên lạc với luật sư Lưu, sau đó đi theo lão Trương vào phòng thẩm vấn với vẻ mặt khó hiểu
Phòng thẩm vấn của đồn cảnh sát là một nơi rất nghiêm túc, trong phòng luôn trống rỗng, không có gì ngoài một cái bàn và hai cái ghế.
Khi bắt đầu thẩm vấn, thường chỉ có người ghi âm ở một bên và người thẩm vấn ngồi đối diện. Trong một căn phòng tối, lại liên tục bị đặt câu hỏi, bị đe dọa và bị ảnh hưởng về mặt tinh thần.
Long Phạm biết mình cũng phải đối mặt với chuyện này nên sẵn sàng để luật sư Lưu gánh vác mọi việc.
Kết quả, cánh cửa trước mặt ông bị mở ra, mới phát hiện trong phòng không có máy ghi âm, chỉ có một người thẩm vấn ẩn nấp trong bóng tối.
Trực giác của Long Phạm ý thức được sự tình không đơn giản, khẽ cau mày.
Người thẩm vấn cười khẽ "Long tổng cảm thấy thế nào?"
Nữ giới?
Long Phạm cau mày hỏi Lão Trương "Cô ấy là ai?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/song-lai-tro-ve-toi-pha-dao-showbiz/chuong-187.html.]
Trương Lão cười nói "Nạn nhân, cô ấy muốn gặp ông."
Long Phạm lập tức hiểu ra, quay đầu nhìn chằm chằm Lâm Nhàn, lạnh lùng nói “Cô chính là Lâm Nhàn?”
Trong bóng tối, Lâm Nhàn dịch chiếc ghế đối diện ra xa một chút rồi nói "Ngồi đi "
Long Phạm liếc nhìn lão Trương, thấy đối phương chỉ làm ra động tác mời gọi, Long Phạm cũng không sợ hãi.
Rốt cuộc thì ông cũng đang ở đồn cảnh sát, và ngày nay luật pháp không cho phép sử dụng hình thức tra tấn để lấy lời khai.
Nhìn thấy lão Trương lui về đóng cửa lại, Long Phạm căn bản không tránh né, đi đến ngồi đối diện Lâm Nhàn.
Sắc mặt Lâm Nhàn trở nên rõ ràng hơn, Long Phạm chú ý tới vẻ mặt thoải mái của đối phương, khóe mắt hơi cong mang ý cười. Thậm chí có thể nói, sắc mặt của cô ấy rất hồng hào, trong khoảng thời gian này chắc chắn cô ấy không hề bị mất ngủ phải không?
Tất cả điều này là màn kịch của Lâm Nhàn. Long Phạm lúc này mới nhận ra có lẽ mình mới chính là người rơi vào bẫy.
Cô cười nhạo đối phương tính kế, cười nhạo kẻ đó tung tin đồn, cười nhạo họ nhảy lên nhảy xuống trên mạng.
Nghĩ tới đây không những khiến Long Phạm bật cười "Thất sách, thật không ngờ tới cô lại liên quan đến chính phủ sâu như vậy."
Lâm Nhàn cười lắc đầu "Ông còn chưa suy nghĩ rõ ràng."
Long Phạm "Ý của cô là?"
Lâm Nhàn đưa tay gõ gõ cái bàn trước mặt "Có thể là ông làm kinh doanh đã lâu, cho nên tâm lý khác người bình thường? Ví dụ như một vi phạm nhỏ có thể xử lý nhẹ nhàng? Hay lại, một số việc phạm tội nhỏ có thể che đậy?"
Long Phạm dĩ nhiên không chịu thừa nhận "Ồ, cái này là do cô nói chứ tôi không có nói."
Lâm Nhàn hoàn toàn không quan tâm đối phương có thừa nhận hay không, cô chỉ nói "Long tổng chắc chưa bao giờ nghĩ rằng mình sẽ bị bắt vì tội tung tin đồn phải không? Cho dù công ty ông kinh doanh bán hàng đa cấp cũng không thể bị bắt, nhưng lại bị bắt vì phát tán tin đồn thất thiệt? Thật khó tin phải không?”
Long Phạm mím môi, Lâm Nhàn tiếp tục nói "Có rất nhiều người bình thường tung tin đồn thất thiệt, nhưng ông lại bị bắt. Đương nhiên, rất có thể ông vẫn đang suy nghĩ tìm luật sư, để bảo lãnh càng sớm càng tốt, đúng chứ?"
Long Phạm "Cô muốn nói gì thì nói Tôi sẽ không phát biểu gì cho đến khi luật sư của mình đến."
Lâm Nhàn đột nhiên lạnh lùng đá cái bàn, đánh thẳng vào n.g.ự.c Long Phạm.
Long Phạm đau đớn, kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Lâm Nhàn, sao cô ấy dám?
Lâm Nhàn gác một chân lên bàn, lạnh lùng nhìn Long Phạm, hỏi "Động thái tiếp theo của ông là muốn lôi em gái, em trai của tôi ra tính kế phải không?”
Long Phạm "Đương nhiên là muốn đả kích cả nhà ngươi, khiến toàn bộ mạng Internet vũ nhục bọn họ. Hahahaha, cô có thể làm gì được tôi? Cho dù tôi có vào đây thì vẫn sẽ có thuộc hạ của tôi ở bên ngoài."
Một tiếng "Âm" vang lên, Long Phạm cảm thấy má phải của mình đau nhức, đầu choáng váng.
Trên đầu ông là giọng nói lạnh lùng của Lâm Nhàn "Luật sư của ông sẽ không đến sớm như vậy."
Long Phạm "2???"
"Không, tôi muốn gặp thân chủ của mình, tại sao lại không thể?" Luật sư Lưu cau mày tức giận "Tại sao mấy anh lại ngăn cản tôi?"
Chương Huân giải thích "Bọn họ đang ở bên trong hỏi thăm "
Luật sư Lưu càng tức giận hơn "Làm sao có thể thẩm vấn thân chủ của tôi trước khi luật sư đến?"
Chương Huân nói "Cũng đúng, vậy tôi liền gọi cô ấy ra ngoài."
Luật sư Lưu nghẹn một họng “..." Tính nói một điêu khoản pháp luật nào đó, bây giờ chỉ có thể nuốt lời đó vào.
Anh đi theo Chương Huân đến cửa phòng thẩm vấn và tình cờ nhìn thấy Lâm Nhàn đang mở cửa đi ra.
Lâm Nhàn đang chỉnh lại tóc, nhìn thấy hai người liền mỉm cười chào hỏi "Xin chào, các anh đến gặp Long tổng à? Ông ấy ở trong."
Luật sư Lưu nghi ngờ nhìn cô rồi bước vào phòng.
Chương Huân cau mày và hỏi Lâm Nhàn "Cô đã làm gì ở đó?"
Lâm Nhàn rất tức giận "Tôi không làm gì cả, ngoại trừ việc hỏi ông ta xem định bức hại tôi và gia đình tôi như thế nào."