Sống Lại Trở Về, Tôi Phá Đảo Showbiz - Chương 167
Cập nhật lúc: 2024-08-23 16:29:36
Lượt xem: 224
Đối với các giám khảo cố vấn, khi học sinh của mình giành được giải thưởng cũng là sự khẳng định cho chính mình. Đến tham gia chương trình này thiên về việc lộ diện và thu hút người hâm nộ.
Hầu hết những người đến làm cố vấn thực chất đều thiếu tiền, tuy hầu hết họ đều đã nổi tiếng và có đủ danh khí.
Nhưng vì đã lớn tuổi nên thực sự rất khó nhận được công tác từ bên ngoài.
Làng giải trí Hoa ngữ luôn khắc nghiệt về tuổi tác, và chương trình tìm kiếm tài năng này mang đến cơ hội cho thế hệ những thiên vương, thiên hật lớn tuổi lần nữa quay trở lại.
Nếu may mắn, liền có thể nổi tiếng trở lại.
Vì vậy, mỗi giáo viên cố vấn đều lựa chọn học sinh một cách cẩn thận. Giáo viên không chỉ chọn học sinh mà học sinh cũng có thể chọn giáo viên cho mình. Trong thời gian này, chỉ cần một bên không đồng ý thì sẽ không có sự hợp tác.
Với 3 ngày tuyển chọn, mỗi giáo viên đã hoàn thành nhiệm vụ của 24 học sinh.
Về phần học sinh của Lâm Nhàn, nhiều người trong số đó chấp nhận Lâm Nhàn vì những giáo viên khác không muốn họ.
Sau khi chương trình được phát sóng, mọi người đều cười nhạo Lâm Nhàn vì việc nhặt rác.
Mọi người có nhận ra rằng trong hầu hết các trường hợp, Lâm Nhàn sẽ chỉ quay lại khi các giáo viên khác chọn quay lại. Cô ấy không bao giờ nhận xét các thí sinh.
Điêu quan trọng là những người có năng lực sẽ chọn những giáo viên khác. Cô ấy thực sự nhặt những người mà các giám khảo khác không cần, đây có phải là trạm tái chế rác không?
Không biết tại sao, tuy mọi người rõ ràng không thích Lâm Nhàn tham gia chương trình này, nhưng số lượng người xem vẫn không hề giảm, thậm chí còn tăng lên rất nhiều
Mức độ thảo luận trên mạng không hề thấp, thậm chí còn tăng lên đều đặn.
Tôn tổng xem những số liệu này, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm "May mắn thay, kết quả rất tốt." Tôn tổng, người bị thị trưởng hù dọa đến nỗi lên cơn đau tim, cảm thấy mình đã thành công.
Tại Công ty Giai Dịch Gia, Triệu Tiểu Thư và người đại diện Quách Phàm Khải của mình đều khiếp sợ không thôi khi xem chương trình được phát sóng.
Quách Phàm Khải thậm chí còn xoa xoa thái dương nói "Khang Băng thật sự từ trên lầu lấy được tài nguyên tốt như vậy sao?”
Triệu Tiểu Thư mỉm cười, nghĩ điều này cũng không có gì đáng ngạc nhiên "Anh ấy hát hay như vậy, giám đốc mới nhất định đã phát hiện ra Trồng một cây giống tốt như vậy cũng không có gì to tát."
Nói đến đây, nhìn Khang Băng với vẻ mặt hạnh phúc đứng hát trên sân khấu đài truyền hình, Triệu Tiểu Thư không khỏi lộ ra một tia hâm mộ.
Họ đều là những người bị công ty bỏ rơi, cô và Khang Băng cũng không phải người xa lạ. Cô còn nhớ Khang Băng từng nói "Chỉ cần lên sân khấu một lần thôi cũng được Là ca sĩ, tôi chỉ muốn lên sân khấu, sao lại khó đến thế?" Đàn ông không dễ rơi nước mắt, nhưng lúc đó Khang Băng đã khóc vì buồn trước mặt cô.
Triệu Tiểu Thư cười khổ, cúi đầu nói "Cuối cùng anh ấy cũng đạt được điều mình mong muốn."
Nhìn thấy vậy Triệu Tiểu Thư chẳng lẽ không chăm chỉ luyện tập kĩ thuật diễn sao?
Khi Triệu Tiểu Thư đến đây để phỏng vấn sau khi tốt nghiệp, cô đã từng rất khí phách hăng hái mà nói "Tôi muốn suy diễn mỗi một đoạn nhân sinh của từng người. Đó sẽ là trải nghiệm đẹp nhất trên thế gian "
Quách Phàm Khải đã dẫn dắt cô nhiều năm như vậy, làm sao không muốn giúp cô đạt được ý nguyện chứ?
"Anh đi một lát." Quách Phàm Khải đột nhiên đứng dậy nói.
Thời thế đã thay đổi, chỉ kỹ năng diễn xuất không còn có thể đáp ứng được nhu cầu của thời đại này. Tài nguyên và lưu lượng thực sự có thể trở thành những cân nhắc quan trọng trong việc lựa chọn nhân vật nam và nữ chính trong một bộ phim truyền hình dài tập.
Nhưng sống ở thời đại này, bạn không thể làm gì được. Bạch Ưu Minh có lưu lượng cao nhất trong công ty nên mọi người đều nỗ lực hết sức để bồi dưỡng cô ấy.
Nhưng còn Triệu Tiểu Thư thì cơ hội thử kính mà bản thân nỗ lưc có được cũng bị tước đi. Nói vài lời liền bị công ty ướp lạnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/song-lai-tro-ve-toi-pha-dao-showbiz/chuong-167.html.]
Nghĩ tới những chuyện không công bằng này, Quách Phàm Khải muốn giống như Lâm Trân, đến gặp tổng giám đốc để nói mấy lời hay ý đẹp. Cho dù có phải cầu xin người đó, chỉ cần có thể cho Tiểu Thư một cơ hội để giang rộng đôi cánh thì dù có thất bại cũng không sao.
Là một người đại diện, điều này là đáng giá.
Người đó có thể cấp tài nguyên cho Khang Băng, thì Triệu Tiểu Thư chắc chắn cũng sẽ có được sự coi trọng của đối phương.
Trong lòng quay cuồng hàng ngàn lần, nhưng chỉ có anh mới biết chính mình khẩn trương, lo lắng đến mức nào.
Khi Quách Phàm Khải đi thang máy lên, anh đã chuẩn bị tâm lý sẵn sàng nếu bị từ chối.
Trên thực tế, anh chưa hề gặp vị CEO bí ẩn này.
Vừa bước tới cửa đã bị thư ký của tổng giám đốc chặn lại.
Thư ký là một cô gái, nhìn ngốc ngốc, vô hồn mà nói "Lâm tổng hiện tại không gặp ai cả."
Quách Phàm Khải mỉm cười, có chút cay đắng, lại có chút hy vọng.
"Cô có thể châm chước được không? Tôi thực sự có chuyện quan trọng cần nói."
Không ngờ người thư ký này lại khác với thư ký của Trương Thiệu Thừa ở chỗ cô ấy đặc biệt dễ nói chuyện. Khi nghe nói có chuyện quan trọng, vẻ mặt đờ đẫn của cô ấy đột nhiên trở nên căng thẳng.
"Ồ, thật vậy sao? Vậy tôi giúp anh báo lại một tiếng, anh trực tiếp đến gặp Lâm tổng đi Cô ấy đang ở đài truyền hình thành phố An Diên. Anh chắc chắn biết đường đúng không?"
Quách Phàm Khải "..." Mọi chuyện diễn ra suôn sẻ đến mức anh không nói nên lời, nhưng điều khiếp sợ hơn nữa là "Ghi chương trình? Chương trình gì?"
Giản Mộc Hạnh "Âm nhạc hy vọng Hoa Quốc.", giám đốc gần nhất bị mắng, nên không muốn trở về đi làm, cô ấy nói có việc thì đến đài truyền hình nói chuyện. Cho nên khi nào anh đi, nhớ phải chú ý, tâm tình của cô ấy đại khái không tốt."
Quách Phàm Khải khóe miệng giật giật "... Cô không phải đang đùa tôi đúng không?”
Giản Mộc Hạnh "... Đùa chuyện này có ý nghĩa gì? Anh có đi hay không?”
Quách Phàm Khải rất nhanh lấy lại bình tĩnh, Giang Mộc Hạnh xuất hiện ở đây chứng tỏ xác xuất đùa giỡn quả thực không cao. Anh mỉm cười và nói với thư ký "Được rồi Tôi sẽ đi tìm Lâm tổng ngay."
Nói xong, anh lao ra ngoài.
Giản Mộc Hạnh "... Anh không hỏi số điện thoại, liệu có tìm được không?"
Sau khi nhận được tin tức lớn như vậy, Quách Phàm Khải hưng phấn vội vàng chạy về phòng làm việc, nhìn thấy Triệu Tiểu Thư vẫn đang ngồi trong phòng làm việc đợi mình.
Lòng anh chua xót, chỉ có Triệu Tiểu Thư rảnh rỗi như vậy mới có thể chờ đợi. Anh hy vọng lần này tìm được Lâm Nhàn, thật sự có thể tìm cho Triệu Tiểu Thư một cơ hội để xoay chuyển tình thế giống như Khang Băng.
"Tiểu Thư, chuẩn bị sẵn sàng đi, anh dẫn em đi gặp giám đốc mới."
Triệu Tiểu Thư sửng sốt, quay đầu nhìn Quách Phàm Khải ở ngoài cửa hỏi "Giám đốc có đồng ý gặp mặt không?”
Quách Phàm Khải cười nói "Em đừng quá kinh ngạc, trên lầu có trợ lý vừa nói cho anh biết, tổng giám đốc mới được bổ nhiệm chính là Lâm Nhàn."
Triệu Tiểu Thư ngẩn người một lát, sau đó chậm rãi nhíu mày, nghiêm túc nhìn Quách Phàm Khải. Cuối cùng cô thấp giọng hỏi "Anh chắc không bị ngốc đi? Lời này cũng tin được sao?"
Quách Phàm Khải sửng sốt "Sao lại không tin? Người ngồi trên đó vừa rồi chính là Giản Mộc Hạnh."
Triệu Tiểu Thư "Giản Mộc Hạnh là ai?"
"Cô ấy là trợ lý của Lâm Nhàn " Thấy Triệu Tiểu Thư vẫn không tin, Quách Phàm Khải kéo cô ra ngoài vừa đi vừa nói "Đừng lo lắng, lần này là chủ yếu anh là người nói chuyện với cô ấy, anh đưa em đi theo là để thể hiện thành ý. Đi thôi, đi thôi, Thời gian không chờ đợi ai. Lần này Khang Băng xuất hiện, chắc chắn có rất nhiều người đang để mắt tới những tài nguyên tiếp theo Chúng ta phải nhanh lên.”