Sống Lại Trở Về, Tôi Phá Đảo Showbiz - Chương 165
Cập nhật lúc: 2024-08-23 16:29:31
Lượt xem: 252
Cậu nhìn chằm chằm vào vị giám khảo thứ ba, ánh mắt rất nghiêm túc, người này... tựa hồ giống Lâm tổng công ty mình phải không?
Trời ơi, tại sao Lâm Nhàn lại ở đây??? Một thần tượng lại có thể làm giám khảo
Lâm Nhàn vỗ tay khen ngợi "Cậu hát hay quá, hát hay quá. Hay lắm, hay quá "
Ba vị giám khảo bên cạn đều giật giật khóe môi nhìn cô, trong lòng không khỏi phàn nàn Cùng cô ấy ngồi ở vị trí giám khảo thực sự làm giảm trình độ của chúng tôi.
Khang Băng nhìn Lâm Nhàn và nói "Cảm ơn chị Lâm rất nhiều"
Lâm Nhàn "Kêu chị Lâm cái gì? Tôi so với anh còn nhỏ tuổi hơn."
Khang Băng '... Vậy gọi... em gái?”
Ban giám khảo ..."
Nhìn Lâm tổng múa tay chân trên ghế giám khảo.
Khang Băng chưa bao giờ cảm thấy ngốc ngốc đến vậy. Cho dù cô ấy là bà chủ của mình, nhưng Khang Băng thực sự không thể trái lương tâm mà nói bà chủ rất tốt được.
Làm thế nào mà cô ấy, một thần tượng, lại có thể tham gia một chương trình tài năng nổi tiếng như vậy?
Không phải Lâm Nhàn không giỏi, hay Lâm Nhàn không đủ tư cách làm giám khảo. Trên thực tế, trong vòng tròn, bất cứ ai hơi nổi tiếng hầu như sẽ luôn có cơ hội làm giám khảo. Danh tiếng càng cao thì khả năng trở thành giám khảo càng lớn.
Nhưng cuộc thi tài năng này quá Cường đại, Lâm Nhàn, một thần tượng hát không hay nhảy không giỏi trong một chương trình tuyển tú, so với trình độ thí sinh, còn chưa chắc qua được.
Trong hoàn cảnh đó, khi ngồi vào bàn giám khảo, cô có chột dạ hay không?
Hiển nhiên, Lâm Nhàn không cảm thấy có lỗi.
Cô ấy không những không chột dạ mà còn rất cao hứng.
Cô giơ cao tay hét lớn "Khang Băng Cậu có biết không? Trong bốn người, tôi là người đầu tiên quay lại vì cậu
Khang Băng "..." Tất nhiên rồi, tôi đến từ công ty của cô mà Sếp
La Minh, nam giám khảo bên cạn Lâm Nhàn, mở to mắt nhìn khi thấy Lâm Nhàn quang minh chính đại cướp đoạt thí sinh sinh như vậy.
Sao cô dám cướp đi một thí sinh giỏi như thê, cô lấy gì mà dạy người ta?
Để ngăn cản Khang Băng chọn Lâm Nhàn vì cảm động, La Minh nhanh chóng hét lên "Này, Khang Băng, hãy nhìn qua tôi. Để tôi nói cho cậu biết, đấu trường này giống như một chiến trường. Không cần nói chuyện tình cảm nha? Nhìn tôi xem Tôi cũng được coi là một lão làng trong giới ca hát, chọn tôi chẳng phải tốt hơn sao?"
Lâm Nhạt cười lạnh nhìn anh "Tôi không dám nói mình ca hát tốt như thế nào, nhưng tôi dạy giỏi "
La Minh không tin "Cô nói cái gì? Không biết hát có thể dạy tốt sao?"
Lâm Nhàn hơi nâng cằm và rất tự hào "Tôi còn trẻ và có rất nhiều năng lượng. La Minh "...
Sau khi nghe xong, hai giám khảo còn lại cũng can thiệp vào chủ đề và cố gắng để Khang Băng chọn đội của mình.
Khang Băng đầu tiên nhìn ba ca sĩ bậc thầy, sau đó quay lại nhìn Lâm Nhàn.
Khi Lâm Nhàn gật đầu với cậu, Khang Băng không nói nên lời nhưng cậu cũng hiểu rằng điều này có nghĩa là cậu nên chọn cô.
Khang Băng tất nhiên không dám chống lại sếp của mình, nếu sếp đã muốn thì tất nhiên cậu phải chọn cô.
Lúc này Khang Băng hoàn toàn không nghĩ tới chuyện thắng thua.
Vì vậy, dưới ánh mắt mong đợi của mọi người, cậu chậm rãi nói "Tôi chọn Lâm Nhàn.”
Khi đó, ba vị giám khảo đều tỏ ra bàng hoàng.
Khang Băng không tìm được lý do để giải thích tại sao cậu lại chọn một thân tượng thay vì 3 ca sĩ lão làng được yêu thích nhất? Thật sự rất khó để lý giải.
Nhưng Lâm Nhàn cũng không làm cậu khó xử quá lâu, cô ấy đã nhảy dựng lên hoan hô "Hoan nghênh hoan nghênh, cậu là người đầu tiên chọn tôi Đối với tôi thật không dễ dàng."
Khang Băng lúc đó liền ngây người "..." Thà rằng không nói gì còn hơn.
Ban giám khảo "..."
Khang Băng rời sân khấu và ngày đẹp như mộng này với cậu coi như đã kết thúc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/song-lai-tro-ve-toi-pha-dao-showbiz/chuong-165.html.]
Tuy nhiên, đối với người đang theo đuổi giấc mơ, đây mới chỉ là khởi đầu
Sau khi xuống sân khấu, cậu tìm được một chỗ ngồi ở hậu trường và có thể nhìn thấy bốn vị giám khảo đối diện với mình từ một bên.
Lúc này, người theo đuổi giấc mơ tiếp theo sẽ lên.
Đó là một cô gái.
Ngay khi bước lên sân khấu, cô ấy liền bắt đầu hát.
Thành thật mà nói, sau khi được sàng lọc một lần, những người còn có thể ở lại đều có thực lực không quá tệ.
Vòng thử giọng này được coi là một thi đấu sơ cấp, phấn đấu để ở lại đồng thời tranh thủ để tìm được người cố vấn giỏi nhất.
Cô gái có giọng hát hay nhưng chưa đủ kỹ thuật, chỉ cần luyện tập một chút, chắc chắn sẽ là ứng cử viên nặng ký cho chức vô địch.
Suy cho cùng, Khang Băng đã ở công ty 6 năm cũng không phải chưa làm được chuyện gì.
Khi học nhạc ở công ty, cậu thậm chí còn dần vượt qua thầy mình.
Vì vậy, dù chỉ nghe bằng một tai cũng có thể thấy được khuyết điểm ở đâu, ưu điểm chỗ nào
Nhưng dù sao đi nữa, cô gái này có giọng hát hay và khả năng điều khiển tốt nên chắc chắn sẽ vượt qua.
Khang Băng nhìn các giám khảo đối diện, khi cô gái hát đến đoạn cao trào, chỉ có Lâm Nhàn quay lại.
Cho đến khi cô hát đến hết, không có thầy cô nào khác quay lại nữa. Tiếng nhạc thất bại và khói trắng phun ra nhưng khán giả vẫn tươi cười nói chuyện.
Cách cô gái cúi đầu trên sân khấu khiến Khang Băng hiểu được cô khó chịu đến mức nào. Rõ ràng là thực lực tốt, theo lý mà nói, không nên bị đào thải.
Đến phần nhận xét, các thầy cô trên sân có rất nhiều điều để nói, còn bới lông tìm vết rất kỹ.
Ngoài nghề xem náo nhiệt, trong nghề xem môn đạo .
Ý chỉ người ngoài nghề chỉ xem mặt ngoài của một công việc, còn người trong nghề sẽ xem những chi tiết nhỏ nhặt, nhưng là điểm mấu chốt của công việc đó.
Đối với những người không hiểu âm nhạc, tuy nghe hay nhưng nhận xét của giám khảo tựa hồ nghe cũng có lý.
Cô gái thất bại rất bình tĩnh, chỉ cười và nói "Cảm ơn thầy cô đã đánh giá. Em sẽ tiếp tục cố gắng."
Nói xong cô gái đứng dậy rời đi, Lâm Nhàn ở bàn giám khảo khit mũi "Chờ một chút, tôi còn chưa nhận xét mà ˆ
Khang Băng '...'
Không biết vì lý do gì, nhưng Khang Băng cảm thấy xấu hổ thay cho Lâm Nhàn.
Anh quay đầu lại hỏi Lâm Trân "Lâm tổng, cô ấy có thể nhận xét được một, hai, ba ưu khuyết điểm không?"
Lâm ấy ở dưới quyên quản lý của Y Lợi Minh, chị từng nghe Y Lợi Minh nói qua. Khang Băng "Nói thế nào?
Lâm Trân "Y Lợi Minh nói, không lạc nhịp đã tốt lắm rồi."
Cô gái trên sân khấu hiển nhiên không ngờ Lâm Nhàn lại muốn nhận xét mình, thực ra trước đó bản thân vẫn đang trốn ở dưới khán đài xem. Đến nay, đã có hơn 60 thí sinh tham gia và chỉ có khoảng 20 người vượt qua bài thi.
Bất kể là người chơi nào, hầu như đều không nhận được bình luận nào từ Lâm Nhàn.
Vì vậy, cô coi việc Lâm Nhàn không nhận xét mình là điều hiển nhiên.
Nhưng khi nghe thấy Lâm Nhàn kêu gọi dừng lại, cô vẫn lần nữa đứng trở vê.
Lâm Nhàn mỉm cười "Tôi rất cẩn thận nghe ca khúc cô hát, cảm giác uy lực rất mạnh, tôi có thể nói, thiên phú âm nhạc của cô nhất định còn hơn thế nữa. Tôi tin rằng chỉ cần cô tiếp tục tranh tài, nhất định sẽ là một trong những ngôi sao tỏa sáng."
Cô gái ngơ ngác nghe Lâm Nhàn khen ngợi mình, dân dần cảm thấy có chút thỏa mãn. Cảm giác thật tuyệt khi được người khác công nhận, ngay cả khi đối phương không phải là người chuyên nghiệp.
Nhưng cô không có được tới ba giám khảo quay lại, nên cho dù Lâm Nhàn có chọn cô cũng vô dụng.
"Cho nên, tôi quyết định..." Lâm Nhàn nhấn nút, đèn trước mặt bốn vị giám khảo đều phát sáng màu xanh lá cây.
Lâm Nhàn mỉm cười và nói "Tôi quyết định bật đèn xanh."
Mỗi giám khảo cố vấn có thể bật đèn xanh một lần duy nhất.
Trong trường hợp này, thí sinh dù có vượt