Sống Lại Trở Về, Tôi Phá Đảo Showbiz - Chương 113
Cập nhật lúc: 2024-08-21 17:00:54
Lượt xem: 275
Tôn Mạn Hoa lập tức nhìn con gái "Sao lại lãng phí như vậy? Chỉ cần mua hai bộ để thay thôi."
Lâm Thanh gật đầu, nhưng Lâm Nhàn lại cười khẽ "Khi em gái vào đại học, bị người khác coi thường, mẹ cũng cảm thấy không vấn đề gì sao?"
Tôn Mạn Hoa "... mẹ thấy..."
Lâm Nhàn quay lại hỏi em gái "Em ở trường đại học, một năm 365 ngày, chỉ mặc hai bộ quần áo thay qua thay lại, người khác có chê cười không?”
Tôn Mạn Hoa không chút do dự quay lại nhìn Lâm Thanh nói "Còn không mau cảm ơn chị hai."
Lâm Thanh ”"... cảm ơn chị”
Lâm Nhàn mỉm cười "Không có gì"
Chỉ có Lâm Phong lén nhìn giá tiền " " 90000? Bạn đang đùa tôi à? Chỉ vài bộ quân áo mà giá nhiêu đây?
Không, lát nữa mình sẽ kiên quyết không mua những thứ đắt tiền. Chị gái phải học cách tiết kiệm tiền
Lâm Nhàn ngẩng đầu lên và hỏi Lâm Phong "Em cảm thấy thế nào? Có thoải mái không?
Lâm Phong mang giày thể thao mới đi qua đi lại, sau đó mỉm cười gật đầu nói "Đôi này rất vừa chân em, mang vào cảm thấy rất thoải mái."
Lâm Nhàn mỉm cười và đưa thẻ cho nhân viên bán hàng "Thanh toán những đôi giày này."
Lâm Phong vui vẻ hỏi "Chị, đôi của em giá bao nhiêu?” Lâm Nhàn "Không mắc."
Nhân viên bán hàng mỉm cười nói "Giá cửa hàng chúng tôi thậm chí còn rẻ hơn so với trên trang web chính thức bán, có chiết khấu, một đôi còn chưa đến 8. 900”
Lâm Phong "Vậy mấy đôi nào tất cả bao nhiêu?
Nhân viên mỉm cười nói "Tổng giá là 48000, sau khi giảm giá là 40800."
Lâm Phong "Chỉ có mấy đôi giày này thôi sao?" Cậu không hiểu vì sao giày lại đắt như vậy???
Người bán hàng trả lời anh ta một cách chắc chắn "Đúng, chỉ có mấy đôi giày này thôi.'
Lâm Phong '...'
Tôn Mạn Hoa "..." Sao hai đứa trẻ không biết cố gắng này lại có thể lãng phí tiền của chị gái như vậy? Rốt cuộc con gái mình, mình đau lòng nha
"Tổng cộng của người là 213000 nhân dân tệ”
Tôn Mạn Hoa cười nói "Cô nói cái gì? Bao nhiêu?”
Nhân viên thu ngân có chút dại ra, sau đó nói "Tổng cộng là 213000 nhân dân tệ."
Tôn Mạn Hoa giơ chiếc vòng ngọc trong tay lên nói "Chỉ một chiếc vòng này???"
Người thu ngân lập tức mỉm cười nói "Đương nhiên là không phải, tay kia cho dù cảm thấy không thoải mái cũng đang đeo vòng tay ngọc sao?"
Tôn Mạn Hoa "Hai chiếc vòng ngọc giá 210000 tệ, cô đang lừa ai?"
Lâm Nhàn đưa tấm thẻ cho nhân viên, thuận miệng đáp lại mẹ mình "Lừa con gái của mẹ."
Tôn Mạn Hoa '...'
Người dân thị trấn Bình Tây chắc chắn không bao giờ nghĩ tới rằng có một ngày họ sẽ nhìn thấy Tôn Mãn Hoa trở về mang trên tay những chiếc túi lớn túi nhỏ như vậy.
Những người hàng xóm ngồi cắn hạt dưa trước cửa nhà, nhìn thấy vòng ngọc mang trên tay của Tôn Mạn Hoa, nhịn không được liền hỏi "Này, tiểu mạn, con gái mua cho đấy à?".
Tôn Mạn Hoa cười tươi như hoa, giơ chiếc vòng ngọc trong tay lên nói "Ừ, Nini mua cho'.
Người hàng xóm đó nhìn lại chiếc vòng ngọc trên tay mình, cảm thấy nó không đẹp bằng chiếc trên tay Mạn Hoa. Có vẻ như của cô ấy trong sáng hơn?
Trên đường đi có rất nhiều người đặt câu hỏi, Tôn Mạn Hoa chưa bao giờ trải qua tình huống như vậy, hơn nữa bà càng vui mừng hơn khi biết rằng bệnh tình của mình sắp chữa khỏi.
Khoảng thời gian ngắn Lâm Nhàn trở về, nhà cô mời khách tới chơi, mở tiệc chiêu đãi bọn họ.
Sau nhiều ngày vội vã, cuối cùng cô cũng nhận được một cuộc gọi mới.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại monkeydtruyen.com - https://monkeydtruyen.com/index.php/song-lai-tro-ve-toi-pha-dao-showbiz/chuong-113.html.]
"Một tuần nữa con sẽ quay lại thành phố An Diên để thử vai cho một bộ phim truyền hình mới."
Niềm vui của Tôn Mạn Hoa đã kéo dài liên tục cho tới khi Lâm Nhàn nói ra những lời này.
Đúng vậy,'Quỷ mê", được nhắc đến bấy lâu nay, cuối cùng cũng sắp bắt đầu buổi thử vai.
Lý Văn Cường hung hăng đem danh sách mà ném lên trên bàn, nói "Người đi cửa sau giờ cũng tới chỗ tôi sao?"
Anh cười lạnh "Cho cô ấy thử đi, tôi muốn cô ấy biết, đây gọi là giới giải trí, không phải công viên giải trí.
Trợ lý phía sau đạo diễn tức khắc run lẩy bẩy...
Lâm Nhàn "Hắt xì "
Lâm Thanh "Chị bị cảm sao?"
Lâm Nhàn "Em mới bị."
Lâm Thanh "..." Bị cảm còn không chịu nhận, đồ trẻ con.
Thời điểm Lâm Nhàn sửa sang lại hành lý, thì thành tích học của Lâm Thanh và Lâm Phong cũng ra tới.
Lâm Thanh thi không tồi, có thể đậu được một ngôi trường đại học tâm trung. Mà ngoài ý muốn chính là Lâm Phong, bài thi của cậu ấy suýt chút nữa đạt điểm tuyệt đối.
Lâm Nhàn lúc ấy rất kinh ngạc, cô nhìn Lâm Phong từ trên xuống dưới và nói "Không ngờ tới nha Mẹ ngày nào cũng gọi điện cho chị và than phiền rằng em không chịu học hành gì cả. Điểm số như này, có thể đậu bất cứ trường trung học nào."
Lâm Phong đỏ mặt, cúi đầu nói "Kỳ thi tuyển sinh cấp ba không tính là gì cả"
Lâm học tra Nhàn ”...
Lâm Nhàn hiếm khi bị em trai làm cho không nói nên lời, cô chỉ có thể vỗ vai cậu nói "Em có tương lai, hãy học tập chăm chỉ, chị gái của em sẽ hỗ trợ em vào Đại học Thủ đô."
Lâm Phong lại đỏ mặt và nói "Không nhất định lúc nào cũng thi được tốt"
Lâm Nhàn mỉm cười... Còn khá tự tin. Trước khi nộp đơn nguyện vọng, Lâm Thanh nhận được thông báo của trường, phải đến trường ký tên, đồng thời giáo viên chủ nhiệm sẽ nói cho các bạn biết một số điều về thông tin các trường đại học và những lưu ý khi điền đơn.
Lâm Thanh mặc chiếc váy màu hồng mà Lâm Nhàn mới mua ngày hôm đó, tâm tình khá tốt.
Trước khi ra ngoài, Tôn Mạn Hoa đột nhiên gọi lại Lâm Thanh "Có cần mẹ đi cùng không?”
Lâm Thanh lắc đầu "Giáo viên không nói."
Tôn Mạn Hoa quay đầu nhìn Lâm Nhàn nói "Con đi cùng em gái đi "
Lâm Thanh "Không, ý con là không cần." Dù sao cô cũng đã 18 tuổi, cũng coi như là người lớn, đi học tại sao nhất định phải có bố mẹ đi cùng ký tên?
Bà cười nói "Việc điền nguyện vọng là chuyện lớn, chị con đi cùng kiểm tra cũng được."
Tôn Mạn Hoa hiếm khi kiên trì một việc như vậy, Lâm Nhàn liền đồng ý "Được rồi Tình cờ đó cũng là trường cũ của con, đã lâu rồi không quay lại thăm”
Lâm Nhàn đã nói như vậy, Lâm Thanh không còn có lý do gì để từ chối. Vì vậy, cô chỉ có thể chạy theo để kịp tốc độ của chị gái mình.
Khi Lâm Nhàn đi ra ngoài, cô luôn tự nhiên thoải mái tùy ý, còn Lâm Thanh đã c.h.ế.t lặng trong những ngày đi lại tại các trung tâm mua sắm sang trọng.
Vì đang nghỉ hè nên trong trường không có ai, chỉ có học sinh thi đại học năm nay mới bị tập hợp lại để ký tên. Nhiều người ở xa vẫn chưa kịp về nên lúc này trường vẫn rất vắng vẻ. Lâm Nhàn quả thực đã lâu không trở lại trường cũ, vì vậy, đi dạo trong khuôn viên trường đã trải qua những thay đổi to lớn khiến cô cảm thấy tràn ngập cảm xúc.
Cuộc họp lớp của Lâm Thanh diễn ra trong phòng họp đa phương tiện trên tâng 4 của tòa nhà giáo viên. Khi Lâm Thanh bước vào, nhiều học sinh đã có mặt ở đó.
Hầu hết học sinh đến một mình và chỉ một số ít có phụ huynh đi cùng.
Có lẽ vì ngôi trường này ở một thị trấn nông thôn nên nhiều bậc phụ huynh bận rộn với việc kiếm tiền hàng ngày và không coi trọng việc học của con mình bằng ở thành phố.
Nhìn thấy Lâm Nhàn thoải mái hào phóng đi theo Lâm Thanh, chủ nhiệm lớp quả thực rất ngạc nhiên.
Cô giáo chủ nhiệm của Lâm Thanh là một phụ nữ trung niên hơi mập, khoảng 50 tuổi, mái tóc dài được vuốt gọn gàng ra phía sau, nhìn rất nghiêm khắc.
Lâm Nhàn dù xuyên qua nhiều thế giới khác nhau nhưng vẫn luôn cảm thấy kính trọng với binh lính, bác sĩ và giáo viên. Nếu muốn hỏi tại sao thì có lẽ là vì ở Trung Quốc mọi học sinh đều được giáo dục theo cách này chăng?
Vì vậy, cô nở một nụ cười hiền lành, sau đó chào cô giáo "Xin chào, tôi là chị gái của Lâm Thanh, Lâm Nhàn."
Giáo viên cong cong khóe môi, nhẹ nhàng nói "Ừ"