Sống Lại Trở Về, Ly Hôn Tra Nam, Kết Hôn Chớp Nhoáng - Chương 94
Cập nhật lúc: 2025-05-16 01:01:37
Lượt xem: 21
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2LLgFn4wT7
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chỉ một chút chuyện nhỏ mà thôi, không ảnh hưởng đến các cô đi xuống lầu, cô gái nhỏ kia nghe thấy các cô nói định đi nhận sách, nhanh nhẹn nói: “Các chị, tôi có thể đi cùng các chị không?”
Đương nhiên mọi người sẽ không từ chối, cho nên cô gái nhỏ kia để mẹ ở lại ký túc xá dọn dẹp, rồi đi theo các cô xuống lầu, dọc đường mọi người vừa đi vừa trò chuyện, rồi biết cô gái nhỏ kia tên là Bạch Linh, là thí sinh thi đại học năm nay, mới mười tám tuổi, là học sinh nhỏ tuổi nhất ký túc xá các cô.
Giang Nguyệt Vi cảm thấy miệng của cô gái tên Bạch Linh này rất ngọt, mở miệng nói chuyện là một tiếng chị hai tiếng chị, gọi đến mức cô thấy nổi cả da gà, nhóm người đi dạo trường học một vòng, sau đó mới làm các loại thẻ, cuối cùng vòng đến khu nhà dạy học nhận sách rồi quay về ký túc xá.
Thời gian nhập học trong hai ngày, cho nên hôm nay không có lớp, cơ bản thì buổi sáng làm xong hết việc buổi chiều sẽ không phải làm gì, Giang Nguyệt Vi đi ăn với mọi người xong thì lên giường nghỉ ngơi, có lẽ là vì hơi mệt nên cô vừa nằm xuống đã ngủ ngay, cũng không biết đã ngủ bao lâu, cô bị người khác đánh thức.
Giang Nguyệt Vi ngẩng đầu nhìn Lưu Thúy Ngọc đánh thức cô, Lưu Thúy Ngọc cười nói: “Ngoài cửa có một người đàn ông gọi cô, là anh cô sao?”
Giang Nguyệt Vi xoa mắt đứng dậy nhìn ra cửa, nhìn thấy Tưởng Chính Hoa đứng ngoài cửa, dường như vì lúc này mọi người đang ngủ nên anh không dám vào, Giang Nguyệt Vi nhìn thoáng qua đồng hồ, đã gần năm giờ, cô ngủ hơn hai tiếng.
Cô vội ngồi dậy khỏi giường, cười nói trả lời Lưu Thúy Ngọc: “Không phải, là chồng của tôi, tôi đã kết hôn.”
Vừa rồi lúc Lưu Thúy Ngọc nhìn quần áo của họ đã nghi ngờ họ là vợ chồng, nhưng nhìn tướng mạo hai người khá giống nhau, cho nên mới hiểu lầm.
Giang Nguyệt Vi cảm ơn cô ta, rồi nhanh chóng đi ra ngoài, Tưởng Chính Hoa thấy trên mặt cô vẫn còn dấu vết vừa ngủ dậy, cười hỏi: “Ngủ bao lâu?”
“Gần hai tiếng.” Giang Nguyệt Vi còn tưởng rằng cô đến một hoàn cảnh lạ lẫm sẽ lạ giường, không ngờ lại có thể ngủ sâu đến vậy: “Sợ là buổi tối không ngủ được.”
Tưởng Chính Hoa: “Không sao, dù sao có hai ngày nhập học, ngày mai không có tiết, việc của em đã làm xong chưa, còn có gì cần anh làm phụ em không?”
Giang Nguyệt Vi gật đầu trả lời anh, hai người nhanh chóng đi xuống lầu, lúc về đến điểm đóng quân đã gần sáu giờ, trong nồi hầm móng heo, ngửi mùi rất thơm, khóe miệng cô không nhịn được mà chảy nước miếng.
Những thức ăn khác chồng cô đã rửa sạch sẽ chờ cô về rồi nấu, bây giờ cô không có việc gì làm nên cùng nấu ăn với chồng, vì chúc mừng cô đậu đại học, cho nên hôm nay anh chuẩn bị rất nhiều đồ ăn, có móng heo, có thịt kho tàu, còn có thịt xào và canh gà, chỉ cần nhìn thấy là miệng không nhịn được.
Cho nên vừa nấu cơm xong, Giang Nguyệt Vi đã nhanh chóng ăn ngay, không biết có phải vì ăn quá vội không mà lúc ăn xong, đột nhiên cô cảm thấy buồn nôn ở cổ họng, sau đó có một luồng hơi từ dưới dạ dày xộc lên.
Giang Nguyệt Vi nhanh thả chén đũa xuống chạy vào WC nôn ọe, lần này vừa nôn đã lập tức nôn sạch tất cả đồ ăn ngon vừa ăn ra, cuối cùng gần như nôn sạch mật xanh mật vàng.
Cô vừa khó chịu vừa đau lòng, khó chịu là dạ dày, đau lòng là tiếc tiền, dù sao đồ ăn cũng ngon như thế, vậy mà cô lại nôn sạch, tất cả đều bị lãng phí.
Tưởng Chính Hoa luống cuống tay chân vừa lấy nước súc miệng vừa xoa lưng cho cô, rồi nói: “Sao lại vậy, anh ăn đâu có nôn, chắc chắn cơm anh nấu không có vấn đề gì, trưa nay em ăn gì ở trường học?”
Ở trường học Giang Nguyệt Vi ăn mì, là mì thịt thái sợi, lúc cô ăn cũng không thấy có gì bất thường, các bạn cùng phòng cũng ăn chung, cho nên nói: “Không sao đâu, có lẽ do em đói bụng quá, đồ ăn buổi tối lại quá ngon cho nên ăn quá vội, do đó mới nôn ra.”
Tưởng Chính Hoa nghe cô nói vậy thì hơi nhướng mày, cũng không biết nên nói gì: “Vậy lát nữa ăn thêm, lần sau đừng nôn nóng, dù sao đồ ăn trong nhà để em ăn thoải mái mà.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/song-lai-tro-ve-ly-hon-tra-nam-ket-hon-chop-nhoang/chuong-94.html.]
Đã nôn một lần rồi, đương nhiên Giang Nguyệt Vi sẽ không tái phạm sai lầm lần thứ hai, chỉ gật đầu.
Tưởng Chính Hoa để cô ngồi bên cạnh nghỉ ngơi, sau đó đi nấu cho cô chút cháo, kết quả nồi mới vừa đặt lên bếp, Giang Nguyệt Vi lại chạy nhanh như gió vào WC bắt đầu nôn mửa tiếp.
Anh cảm thấy có gì đó bất thường, tuy rằng hai người họ cùng ăn một nồi cơm, cùng một món ăn nhưng anh là đàn ông, da dày thịt béo, dạ dày cũng vậy, rất có thể anh ăn vào không sao nhưng Giang Nguyệt Vi không giống vậy, dạ dày cô yếu ớt hơn, cho nên rất có thể bữa cơm này có vấn đề.
Nghĩ đến đây, anh cũng không nấu cháo nữa mà chờ cô nôn xong thì lập tức đưa cô đến bệnh viện quân đội khám, nhưng lúc này đã gần tám giờ, buổi tối thường không có bệnh nhân, cho nên chỉ sắp xếp một bác sĩ khoa nội trực ban, còn những bác sĩ khác lúc này đang ngồi ăn cơm ở phòng nghỉ bên cạnh.
Tưởng Chính Hoa dìu Giang Nguyệt Vi ngồi xuống, sau đó đi nhanh vào phòng nghỉ kéo một bác sĩ ra, vừa kéo anh ta vừa nói: “Vừa rồi vợ tôi cứ nôn ra mãi, không biết ăn bậy ảnh hưởng đến bụng hay là ngộ độc thức ăn, ông mau khám thử xem!”
Bác sĩ nghe anh nói có thể là ngộ độc thức ăn, ban đầu còn định than vãn anh quá thô lỗ, lúc này còn có thể nói gì được chứ, chỉ đành chạy nhanh theo anh vào phòng khám bệnh.
Bác sĩ nhìn sắc mặt Giang Nguyệt Vi, sau đó lập tức đo nhiệt độ cơ thể của cô, vừa bắt mạch vừa cẩn thận dò hỏi hôm nay cô đã ăn gì, sau khi hỏi xong vẻ mặt ông ta lóe lên ngạc nhiên, sau đó đổi một bàn tay khác của cô để bắt mạch.
Nhìn vẻ mặt bác sĩ, sắc mặt Tưởng Chính Hoa cũng âm u, nếu thật sự là vì đồ ăn buổi tối anh nấu có vấn đề, vậy anh sẽ áy náy c.h.ế.t mất.
Một lát sau, bác sĩ ngẩng đầu, nở nụ cười, hỏi Giang Nguyệt Vi: “Đã bao lâu rồi cô chưa có kinh nguyệt lại?”
Đột nhiên bị một người đàn ông hỏi vấn đề riêng tư như vậy, Giang Nguyệt Vi thấy hơi xấu hổ, nhưng sau khi lấy lại tinh thần cô lại trố mắt, nhưng không dám chắc chắn suy nghĩ trong lòng của mình, cô run rẩy nói: “Hình như trễ nửa tháng rồi.”
Tưởng Chính Hoa còn chưa kịp lấy lại tinh thần: “Có ý gì?”
Bác sĩ nhìn hai người, vẻ mặt có hơi bất lực, kinh nguyệt đã muộn nửa tháng mà hai người này lại chẳng phát hiện ra bất thường, ông ta ho nhẹ một tiếng: “Dựa vào kinh nghiệm hành nghề y vài chục năm của tôi để phán đoán, không phải vợ anh ăn bậy ảnh hưởng bao tử, cũng không ngộ độc, mà là mang thai.”
Ông ta vừa nói xong, đồng tử trong mắt Giang Nguyệt Vi hơi co lại, chỉ cảm thấy lỗ tai vang lên vài tiếng ong ong, gần như nghi ngờ mình đã nghe nhầm, cô thật sự mang thai sao? Có con?
“Thật sao?” Cô cất giọng run rẩy hỏi: “Tôi mang thai?”
Bác sĩ gật đầu: “Dựa theo kỳ kinh nguyệt và mạch của cô để phán đoán thì đúng là mang thai, chẳng qua bây giờ mạch đập còn yếu, nếu hai người không yên tâm thì chờ thêm vài ngày nữa đến khám lại.”
Lời bác sĩ nói văng vẳng bên tai Tưởng Chính Hoa, tựa như âm thanh pháo hoa nổ tung trong đầu anh. Tưởng Chính Hoa ngây người ra, ngạc nhiên đến nỗi không dám tin vào tai mình, thầm nghĩ vừa rồi bác sĩ nói gì vậy?
Vợ anh mang thai rồi ư? Anh sắp làm cha rồi ư?
Anh đưa mắt nhìn bác sĩ, khóe miệng hơi nhếch lên: “Bác sĩ nói thật hay đùa vậy?”
Nhìn điệu bộ ngơ ngác của hai người, bác sĩ phì cười thành tiếng, hỏi Tưởng Chính Hoa: “Anh hỏi vậy là không tin tôi hay không tin chính mình hả?”
Yết hầu Tưởng Chính Hoa trượt lên trượt xuống, anh rời mắt về phía người con gái, kìm lòng không được mà nhoẻn miệng cười, nét cười trên gương mặt càng lúc càng rạng rỡ, cuối cùng anh vui vẻ đến mức không biết nên làm sao mới phải.