Sống Lại Trở Về, Ly Hôn Tra Nam, Kết Hôn Chớp Nhoáng - Chương 85
Cập nhật lúc: 2025-05-16 01:01:17
Lượt xem: 19
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2qHvY8jxhJ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chúc Tiểu Lan cũng không thấy bất ngờ với thành tích của Giang Nguyệt Vi, nói một lúc cô ấy cười hỏi: “Vậy cậu biết lần này Hạ Đan Đan thi được bao nhiêu điểm không?”
Giang Nguyệt Vi nhớ đến khuôn mặt như khóc tang của Hạ Đan Đan vào lần đụng mặt ở ngoài cửa khu người nhà, đoán có lẽ cô ta thi không được tốt: “Không biết, cậu biết cô ta thi được bao nhiêu điểm không?”
Chúc Tiểu Lan ở đầu bên kia hừ lạnh một tiếng, tỏ vẻ bất mãn với Hạ Đan Đan: “Tớ còn cho rằng cô ta thi giỏi lắm đó, lúc trước gặp mặt tớ mặt sắp hếch lên tới trời, không ngờ chỉ thi được ba trăm ba mươi bảy điểm, còn thua cậu bảy mươi điểm đó.”
Giang Nguyệt Vi ngẩn người, thật ra thành tích hai lần thi thử cuối cùng của Hạ Đan Đan khá tốt, tuy không được bốn trăm điểm nhưng tốt xấu gì cũng giữ trong khoảng ba trăm tám mươi điểm, không ngờ rằng khi thi đại học cô ta lại để mất nhiều điểm như vậy, bây giờ không đậu được vào Nhân Hoa, chẳng trách ngày đó nghe thấy cô hỏi han thì lại giận sôi m.á.u như thế.
Giang Nguyệt Vi không muốn nói đến chuyện của Hạ Đan Đan, tuy rằng ngày mai quân khu sẽ kết thúc giới nghiêm, nhưng cũng không biết chồng cô có về được hay không, cho nên cô hẹn ngày mai sẽ đi nộp hồ sơ và làm kiểm tra sức khoẻ với Chúc Tiểu Lan, sau đó trò chuyện với cô ấy thêm hai câu rồi cúp điện thoại.a
Sáng sớm ngày hôm sau, Giang Nguyệt Vi mang theo hồ sơ ngồi xe khỏi khu đóng quân rồi đi tìm Chúc Tiểu Lan, hai người cùng đi nộp hồ sơ thẩm tra chính trị và kiểm tra sức khỏe, các hạng mục kiểm tra sức khỏe cơ bản đều là kiểm tra chiều cao, cân nặng, thị lực, lấy máu, kiểm tra bệnh tim.
Sau khi kiểm tra xong cũng không còn việc gì nữa, chỉ cần về nhà chờ nhận giấy báo là được.
Tuy bây giờ Giang Nguyệt Vi muốn đi khám phụ khoa nhưng vì có Chúc Tiểu Lan nên cô thấy hơi xấu hổ, vì thế hai người đi dạo một vòng tòa nhà bách hóa mua một ít thứ, sau đó cô mới về lại nơi đóng quân.
Lúc về tới nhà trời đã sắp tối, cô lên tầng hai, nhìn thấy cửa nhà Dương Tiểu Quả đóng kín, nhưng bên trong vang lên tiếng cãi vã, không biết đã xảy ra chuyện gì mà cô vừa đi được vài bước, phía sau vang lên tiếng đồ vật rơi vỡ.
Giang Nguyệt Vi hơi nhíu mày, không muốn quan tâm họ làm gì ở bên trong, chỉ rảo bước về nhà mình, đến trước cửa, phát hiện khóa cửa đã được mở ra.
Trong nhà chỉ có cô và chồng, cô không ở, bây giờ cửa mở, vậy chắc chắn là chồng cô đã về, nghĩ vậy cô lập tức đẩy cửa ra, đúng lúc nhìn thấy chồng mình bưng đồ ăn từ trong bếp đi ra.
Trong lòng cô vui mừng: “Anh về lúc nào?”
“Buổi chiều.” Tưởng Chính Hoa nhìn thấy cô trở về cũng thở phào một hơi, đi về phía trước để đồ ăn xuống: “Nếu em còn không về anh thật sự định ra ngoài tìm em đó.”
Giang Nguyệt Vi nhìn anh, khuôn mặt anh hốc hác đi nhiều, mệt mỏi trong mắt muốn giấu cũng chẳng thể giấu được, đôi mắt cô nóng lên, cảm thấy hơi đau lòng: “Lần này không bị thương chứ?”
Giọng nói mềm mại mang theo lo lắng, Tưởng Chính Hoa nghe vậy trong lòng cảm thấy rất thoải mái, anh đưa tay ôm cô vào lòng, cười nói: “Không có, em yên tâm, anh rất ổn, chỉ là quân diễn mà thôi, không nguy hiểm bằng tiền tuyến.
Giang Nguyệt Vi vội vùng ra khỏi lòng anh, cởi quần áo kiểm tra vết thương trên người anh, sau đó phát hiện anh chỉ bị xây xước trầy da thì mới thả lỏng: “Nếu em biết hôm nay anh về thì sẽ không đi ra ngoài.”
Tưởng Chính Hoa nhướng mày: “Em đi nộp hồ sơ thẩm tra chính trị?”
“Đúng vậy.” Giang Nguyệt Vi cười nói: “Chắc chắn là hai người chị Ái Phương nói cho anh nghe nhỉ, chắc các chị ấy nói hết rồi?”
Tưởng Chính Hoa ừ một tiếng, chiều nay lúc anh về phát hiện trong nhà không có ai, vì thế đi tìm Trương Ái Phương hỏi tình huống, sau đó biết được thành tích thi đại học của cô, ban đầu anh chỉ nghĩ để Giang Nguyệt Vi cố gắng hết sức là được, kết quả không ngờ rằng cô có thể thi tốt như vậy.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/song-lai-tro-ve-ly-hon-tra-nam-ket-hon-chop-nhoang/chuong-85.html.]
Năm Tưởng Chính Hoa tốt nghiệp cấp ba đúng lúc hủy kỳ thi đại học, cho nên tháng năm năm đó anh đã tham gia quân ngũ, nếu năm đó anh tham gia thi đại học cũng không chắc có thể thi đậu, cho nên bây giờ anh không nhịn được mà khen ngợi tâng bốc vợ mình một lúc.
Giang Nguyệt Vi nghe thấy anh hận không thể dùng hết những từ miêu tả tốt đẹp lên người mình, không nhịn cười được, nói: “Em đâu có lợi hại như vậy đâu, cũng không giỏi bằng anh, anh còn lập được quân công hạng nhất nữa.”
Cô nói xong thì im lặng, chớp chớp mắt nhìn anh: “Lần quân diễn này có phải anh lại lập công nữa không?”
Trong mắt Tưởng Chính Hoa nhộn nhạo ý cười: “Không biết, có điều Bộ Chỉ Huy đã báo tên những chiến sĩ có biểu hiện kiệt xuất trong buổi tổng kết lên trên, chờ phía trên phê duyệt có lẽ sẽ nhận được một ít khen ngợi và phần thường, còn khen ngợi gì anh cũng không biết.”
Giang Nguyệt Vi thấy anh cười thì cũng vui theo: “Cho dù là khen thưởng gì, anh bảo vệ tốt bản thân không để mình bị thương đã là rất lợi hại rồi.”
Bên này, vợ chồng hai người ngọt ngào khen ngợi lẫn nhau, căn phòng số một cách mấy căn, không khí nặng nề giống như kết một lớp băng.
Dương Tiểu Quả cũng không biết gần đây mình bị làm sao, dường như chuyện gì cũng không được vừa ý, ban đầu cô ta muốn Hạ Đan Đan đậu trưởng điểm để mình có thể diện, kết quả Hạ Đan Đan thi rớt, muốn Phương Dương tranh thủ được chút mặt mũi trong lần quân diễn này, kết quả Lam Quân đại diện cho doanh sở bọn họ lại bị Hồng Quân hành hung, biểu hiện cực kém.
Bây giờ cẩn thận ngẫm lại, hình như những gì cô ta muốn đều chẳng được cái gì cả, chuyện gì cũng chống đối lại cô ta, cho nên cô ta rất tức giận, vừa rồi đã mất khống chế mà cầm chén ném văng ra ngoài.
Phương Dương nhìn cái chén “bất cẩn” bị rơi xuống vỡ nát trên mặt đất, anh ta thờ ơ nhìn Dương Tiểu Quả, ánh mắt từ từ tối sầm xuống: “Em đang có ý gì? Bởi vì chuyện này mà đập chén với anh sao?”
Dương Tiểu Quả cắn môi giương mắt nhìn anh ta: “Trước quân diễn anh đã hứa với em thế nào? Nhưng kết quả thì sao? Lam Quân các anh yếu như vậy à? So sánh trong đoàn doanh không bằng, thì làm sao so với người khác được!”
Trước giờ Phương Dương chưa từng bị người khác coi thường như vậy, bây giờ nghe những lời cô ta nói, m.á.u nóng lập tức xộc lên, trong mắt đỏ tươi như máu: “Đúng, anh hứa với em sẽ cố hết sức, anh đã cố hết sức, em còn muốn như thế nào nữa?”
Dương Tiểu Quả nhìn dáng vẻ nỗ lực của anh ta: “Cố hết sức là được? Nếu như lần này là tiền tuyến, mạng anh đã mất từ lâu, chẳng trách lúc trước anh không dám đi biên giới!”
Phương Dương nghe vậy sắc mặt tối sầm: “Quân diễn không bằng tiền tuyến nhưng cũng không phải trò đùa, anh không bị thương đã là thắng rồi, khen thưởng bên trên còn chưa thông báo xuống, bây giờ em nổi giận với anh làm gì?”
Dương Tiểu Quả cắn răng, không nhìn được dáng vẻ lừa mình dối người của anh ta: “Biểu hiện không tốt còn muốn khen ngợi, nằm mơ cũng không có cửa!”
Phương Dương nghe thấy cô ta nói năng cay nghiệt như vậy, lập tức nổi cáu, lạnh lùng nói: “Vậy thì sao? Bây giờ em hối hận vì kết hôn với anh?”
Dương Tiểu Quả đã hối hận, sao người đàn ông này lại tỏ vẻ tủi thân như vậy, phải biết rằng đến trận diễn tập anh ta còn chẳng thể hiện tốt, lúc trước gả cho anh ta làm gì?
Trong lúc nghĩ ngợi, người đàn ông đối diện lạnh lùng nói: “Em hối hận cũng vô dụng, loại phụ nữ như em, người ưu tú em không xứng, em chỉ xứng với anh thôi!”
Dương Tiểu Quả nghe vậy trái tim đập thình thịch, anh ta nói vậy là có ý gì? Anh ta đã biết chuyện gì sao?
Hơi thở của cô trở nên nặng nề, nhìn anh ta, thấy vẻ mặt anh ta lạnh lùng, cô ta không dám chắc rốt cuộc anh ta có biết chuyện trước kia cô ta lén đi thăm hỏi Tưởng Chính Hoa hay không, vì thế nhanh chóng lảng sang đề tài khác: “Anh có ý gì?