Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Sống Lại Trở Về, Ly Hôn Tra Nam, Kết Hôn Chớp Nhoáng - Chương 56

Cập nhật lúc: 2025-05-14 23:50:37
Lượt xem: 37

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/30bLl8A5Fw

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Đột nhiên ý thức được bản thân đang nghĩ đến chuyện gì đó không nên nghĩ, mặt Giang Nguyệt Vi bỗng nhiên nóng lên, vội vàng cúi đầu đáp một tiếng: “Ừ, so với phong cảnh đẹp hơn.”

Tưởng Chính Hoa nhìn cô lại quay đầu lại hỏi tiếp: “Anh đẹp thì vậy sao em lại không ngắm anh?”

Giang Nguyệt Vi nghe vậy cắn cắn môi, lại ngước mắt đi sang: “Em ngắm mà, em vừa rồi cũng ngắm xong rồi.”

Tưởng Chính Hoa nhìn vành tai vô cớ đỏ lên của cô, nở nụ cười: “Ngắm thôi mà cũng đỏ mặt sao?”

Giang Nguyệt Vi theo bản năng giơ tay lên che gò má của mình một chút: “Nào có chứ? Không đỏ mặt.”

Tưởng Chính Hoa bèn trực tiếp đứng dậy ngồi về phía cô, ngay bên cạnh cô, bàn tay nhẹ nhàng vươn ra, ôm cô vào lòng, nhìn chăm chú vào gương mặt cô, ý cười nơi đáy mắt nồng đậm: “Có đó, để anh xem một chút, anh nhìn kỹ một chút, vì sao lại đỏ mặt vậy?”

Giang Nguyệt Vi bị ép phải đối diện với anh, trong ý cười kia của anh tựa như có ý tứ khác, giống như đã nhìn ra sự khác thường vừa rồi của cô, cô muốn rời khỏi thế nhưng anh lại siết chặt ôm lấy bả vai cô, khiến cho cô cũng không nhúc nhích được một chút nào, cách lớp áo khoác nhưng cô vẫn có thể cảm nhận được sức lực dâng lên trên người của anh.

“Anh muốn làm gì đây?” Cô cắn môi hỏi.

Khóe miệng Tưởng Chính Hoa nhếch lên: “Rất muốn đấy nhưng mà nơi này thì không được.”

Giang Nguyệt Vi nghe vậy ngẩn ra, phản ứng lại ý thức được anh lại xuyên tạc ý tứ của mình, tức giận tới mức nắm đ.ấ.m trực tiếp đánh anh: “Ngày nào cũng luôn muốn mấy thứ lung tung, không đứng đắn.”

Tưởng Chính Hoa một phen đè tay cô lại, đôi mắt đen láy nhìn cô, giọng nói kinh ngạc: “Em không muốn sao?”

Ánh mắt anh sáng rực, cảm giác còn nóng hơn khi so với mặt trời, Giang Nguyệt Vi chỉ cảm thấy bản thân sắp bị ánh mắt của anh nhìn đến mức cháy thành những đốm lửa, chỉ đành cắn răng hừ một tiếng: “Em không muốn.”

Tưởng Chính Hoa ồ một tiếng, lại cúi đầu dán đôi môi sát vào bên tai cô: “Em gạt người, vừa rồi em chắc chắn đã nghĩ đến.”

Giang Nguyệt Vi “ầm” lập tức, mặt càng thêm nóng, hết lần này tới lần khác, anh kéo giọng nói trầm thấp ở bên tai cô nỉ non: “Ngày mai cho em.”

Người đàn ông c.h.ế.t tiệt này, đã như vậy mà vẫn còn trêu chọc cô, Giang Nguyệt Vi không biết trả lời sao mới tốt, vừa đúng lúc nhân viên tàu đến kiểm tra vé nên anh đành buông cô ra, lấy vé đưa cho nhân viên xe lửa, nhân viên xe lửa kiểm tra vé xong lại nhắc nhở hai người phải chú ý an toàn nhiều hơn, bảo quản tốt đồ đạc của bản thân, câu chuyện lúc này mới coi như là đã kết thúc.

Xe lửa đi tiếp rồi dừng lại, toa xe bên cạnh cũng có đã người ngồi, thế nhưng ở toa xe bọn họ bên này vẫn không có người đi lên, đến buổi tối, sắc trời tối sầm, tuy rằng trên tàu cũng có đèn thế nhưng bây giờ đèn điện vẫn rất xa xỉ, cho nên rất nhanh đã tắt đi rồi.

Giang Nguyệt Vi lấy cơm thịt kho làm ở nhà vào buổi sáng, lần này mang theo cơm nên cô đã đựng vào trong hộp cơm giữ ấm, đã qua gần mười hai tiếng đồng hồ thế nhưng cơm bên trong vẫn còn nóng một chút.

Tưởng Chính Hoa cầm cốc đi lấy nước nóng, trở về thêm ngũ cốc lúa mạch đưa qua cho Giang Nguyệt Vi: “Cơm không đủ nóng, em uống một chút để sưởi ấm cơ thể hơn đi.”

Giang Nguyệt Vi nhìn anh, mỉm cười rồi nhận lấy, đưa cơm qua.

Cơm thịt kho vẫn còn hơi ấm sót lại, nước sốt thơm tỏa ra bốn phía, miếng thịt màu đỏ hồng ươn ướt, nhẹ nhàng khuấy một chút, cơm đã ngấm hết sạch nước canh, cắn một miếng ở trong miệng ngập tràn mùi vị của thịt.

Tưởng Chính Hoa tham gia quân ngũ mấy năm nay trên cơ bản cũng không có một ngày ba bữa ổn định, trước kia khi làm nhiệm vụ có đôi khi một hai ngày không ăn, có đôi khi ăn cũng là lấy nguyên liệu ngay tại chỗ, khi đó anh đã đặc biệt nghĩ đến lúc nhiệm vụ kết thúc trở lại ký túc xá là có thể ăn một bữa thật ngon.

Trước kia công việc không ổn định, Chung Bảo Ý cũng không bằng lòng thế nhưng hiện tại không giống thế nữa, nơi đóng quân của anh đã ổn định, cũng tìm được người bằng lòng ở bên cạnh anh.

Ăn cơm tối xong, đèn rất nhanh tắt, toa xe thoáng cái đã tối sầm lại, hôm nay hai người đều dậy rất sớm, Giang Nguyệt Vi bây giờ đã mệt mỏi, Tưởng Chính Hoa mở đèn pin lên, trải giường xong, để cho cô ngủ trước.

Giang Nguyệt Vi hoài nghi: “Anh không ngủ sao?”

Tưởng Chính Hoa ngồi bên cạnh giường cô, nhìn cô: “Em ngủ trước đi, đợi lát nữa anh buồn ngủ thì sẽ ngủ.”

Tuy rằng là toa xe giường nằm, thế nhưng trên xe cũng không an toàn, hơn nữa cửa xe bọn họ cũng không thể đóng, bởi vì không biết trạm tiếp theo có thể có người đi lên hay không, cho nên anh phải trông coi đồ đạc và người phụ nữ của anh, chủ yếu vẫn là do giường quá nhỏ, căn bản hai người không có ngủ được, nếu không thì anh cũng muốn ngủ ở bên cạnh cô lắm.

Giang Nguyệt Vi thấy anh nói không buồn ngủ, cũng không để ý, nhắm mắt lại rồi ngủ thiếp đi.

Đến ngày hôm sau thức dậy, thấy anh ở phía đối diện đã tỉnh lại, cô vội vàng hỏi: “Sắp đến trạm rồi sao?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/song-lai-tro-ve-ly-hon-tra-nam-ket-hon-chop-nhoang/chuong-56.html.]

Tưởng Chính Hoa đang chuẩn bị gọi người dậy thì kết quả cô đã dậy rồi: “Sắp rồi, còn nửa tiếng đồng hồ thôi, bây giờ em dậy đi, chúng ta ăn xong bữa sáng cũng chắc gần đến lúc xuống xe rồi.”

Giang Nguyệt Vi vội vàng đứng dậy đi rửa mặt, lúc trở về thì anh lại ngâm ngũ cốc lúa mạch cho cô rồi, chờ ăn xong rồi thu dọn, tốc độ xe cũng dần chậm lại.

Tầm nhìn của Giang Nguyệt Vi hướng ra bên ngoài cửa sổ, từ xa đã có thể nhìn thành phố này, từng tòa nhà cao tầng nối tiếp san sát nhau, xa xa cũng nghe được tiếng còi hơi, phồn hoa cũng từng tấc từng tấc lọt vào trong đáy mắt, đây tuyệt đối là sự xa hoa mà cả hai đời cô chưa từng thấy qua.

Kiếp trước cô giam bản thân ở công xã Sao Đỏ, cũng chưa từng nghĩ tới muốn rời đi, bây giờ suy nghĩ một chút, thật sự là quá ngốc nghếch, may mắn hiện tại không giống như thế nữa bởi vì cô đã gặp Tưởng Chính Hoa, rời khỏi nơi đó, đã có bắt đầu mới, kỳ vọng trong lòng cô dường như là muốn tràn ra ngoài.

Xe lửa rất nhanh đã dừng lại, Giang Nguyệt Vi được anh nắm tay dắt xuống xe, hai người ra khỏi ga xe liền đi xe buýt công cộng, xe buýt công cộng này cũng dài hơn xe trong huyện, ga xe lửa là trạm xuất phát, hiện tại trên xe không có người nào hết, nhưng dọc đường đi rồi lại dừng, người trên xe dần dần đông đúc.

Những người này mặc quần áo thời thượng, nói tiếng phổ thông lưu loát, trên mặt tràn ngập nụ cười hạnh phúc, Giang Nguyệt Vi không biết như thế nào mà cũng muốn cười theo.

Không biết đã ngồi xe bao lâu, anh dẫn cô xuống xe, đi không lâu liền dừng lại, Giang Nguyệt Vi ngẩng đầu, tuy rằng cô chỉ có bằng tiểu học, thế nhưng cũng biết tấm biển trước mặt viết ba chữ “Phòng tiếp khách”.

Phòng tiếp khách quốc doanh cao ba tầng, bên ngoài trát gạch men sứ, tuy rằng nhìn qua không phải mới xây nhưng nhìn từ bên ngoài, so với phòng tiếp khách trong huyện thành bên bọn họ vẫn xa hoa hơn rất nhiều.

Chỉ có điều bây giờ không phải lúc thích hợp để thưởng thức, cô dường như nghĩ đến câu nói “Ngày mai cho em” của anh ở trên xe lửa ngày hôm qua, đỏ tai hỏi anh: “Anh, anh tới đây để làm gì? Không phải sẽ đến bệnh viện sao?”

Tưởng Chính Hoa nhìn cô, khóe môi khẽ nhếch lên: “Hôm qua không phải đã đồng ý với em rồi sao? Hôm nay muốn cho em, trước tiên thuê một phòng ngủ rồi nói sau.”

Hơi thở của Giang Nguyệt Vi chậm lại, trừng mắt nói: “Đi bệnh viện trước!”

Tưởng Chính Hoa nhìn bộ dạng có hơi tức giận của cô, trực tiếp nở nụ cười, đưa tay nhẹ nhàng búng trán cô một cái: “Đùa chơi em đấy, chúng ta cất đồ vào trước, kiểm tra cũng không phải một chốc một lát là có thể xong xuôi, muộn một lát anh còn muốn dẫn em ra ngoài thăm thú một chút, đương nhiên phải đặt phòng, nếu không thì tối nay chúng ta ngủ ở đâu?”

Giang Nguyệt Vi nghe vậy tức giận cô bèn tiến lên trước một bước đi vào phòng tiếp khách.

Tưởng Chính Hoa vội vàng đi theo, đến quầy lễ tân, anh để đồ đạc, sau đó lấy hết thư giới thiệu và giấy chứng nhận kết hôn ra, quầy lễ tân hỏi hai người mấy câu hỏi thông thường nhất, sau đó rất nhanh đưa chìa khóa cho bọn họ.

Giang Nguyệt Vi nhìn người phụ nữ ở quầy lễ tân kia thỉnh thoảng nhìn chằm chằm mình, đột nhiên có chút ngượng ngùng, bởi vì trước kia cô cũng chưa từng đi thuê phòng, đây là lần đầu tiên đó.

Thuê phòng xong, cô trực tiếp đi theo anh lên lầu, hành lang nơi này có chút chật hẹp, mặt tường cũng không tính là mới, tuy rằng không có quét nước sơn, thế nhưng bởi vì không đủ rộng rãi, vẫn luôn lộ ra một cảm giác âm u.

Bọn họ lên lầu ba tìm được số phòng, anh cầm chìa khóa mở phòng ra, Giang Nguyệt Vi vào phòng, phát hiện phòng còn được, tuy rằng không phải rất lớn, nhưng giường, bàn, ấm nước nóng và cốc chén, vân vân ở bên trong cũng coi như chỉnh tề, ngoại trừ nhà vệ sinh ra thì những đồ đạc nên có đều có, cho nên cô vẫn rất hài lòng, chỉ là không biết cách âm có tốt hay không …

Đang nghĩ ngợi, cả người cô trực tiếp bị anh bế bổng lên tựa vào tường.

Giang Nguyệt Vi hoảng sợ, vội vàng nói: “Không phải cần đến bệnh viện trước sao? Một lát bác sĩ...”

Lời còn chưa dứt, đôi môi mỏng của anh đã hôn xuống, nụ hôn của anh dịu dàng cẩn thận, lưu luyến trên môi cô nhiều lần, một hồi lâu mới buông cô xuống: “Hôn trước giải cơn thèm, bây giờ đi thôi.”

Khóe môi Giang Nguyệt Vi khẽ nâng lên, nhìn bàn tay vươn ra của anh, không chút do dự liền nắm lấy, bọn họ xuống lầu, lại lên chiếc xe vừa rồi, mới ngồi ba trạm đã đến bệnh viện.

Bệnh viện rất lớn, so với bệnh viện trong huyện nhỏ của bọn họ lớn hơn rất nhiều, đáy lòng Giang Nguyệt Vi bỗng nhiên xuất hiện một cảm giác an toàn, nghĩ thầm, bệnh viện lớn như vậy, kĩ thuật của bác sĩ ở bên trong chắc hẳn là rất tốt, nếu như cơ thể cô thật sự có vấn đề, vậy chắc vẫn có thể chữa được nhỉ?

Mang theo tâm trạng vui vẻ, Giang Nguyệt Vi và anh tiến vào bệnh viện, mặc dù hôm nay hai người đến rất sớm thế nhưng lúc này đây bên trong bệnh viện vẫn còn rất nhiều người, bọn họ xếp hàng lấy số, lên lầu ba, đợi một lúc lâu mới đến lượt Giang Nguyệt Vi khám bệnh.

Tưởng Chính Hoa ngồi ở bên ngoài chờ đợi, Giang Nguyệt Vi vào phòng khám, kể tình hình của bản thân và trước kia uống thuốc gì đều đúng sự thật nói với bác sĩ, bác sĩ nghe cô nói xong, hỏi một số câu hỏi thông thường nhất, sau đó mới nói với cô hôm nay đại khái phải làm những loại kiểm tra gì, tốn bao nhiêu phí kiểm tra, còn hỏi cô có muốn làm tất cả hay không.

Có một số hạng mục kiểm tra Giang Nguyệt Vi trước kia đã làm, thế nhưng cũng có một số kiểm tra cô chưa từng nghe qua, phí kiểm tra cũng rất đắt, cô có chút do dự, đang nghĩ ngợi thì anh ở bên ngoài đã đi vào, liền nói với bác sĩ: “Làm tất cả đi, làm phiền bác sĩ giúp chúng tôi lập hóa đơn.”

Nữ bác sĩ kia nhìn Tưởng Chính Hoa một cái cũng không nói gì, chỉ lướt lướt bắt đầu viết, sau đó đưa danh sách những thứ cần kiểm tra cho Giang Nguyệt Vi.

Giang Nguyệt Vi cầm danh sách đi theo anh ra khỏi phòng khám, hai người cùng đi nộp phí, tiếp theo đi khắp nơi theo danh sách đến kiểm tra, chờ làm xong tất cả các loại kiểm tra thì cũng là lúc bác sĩ tan tầm, buổi chiều phải sau hai rưỡi mới tiếp tục làm việc, bây giờ thời gian vẫn còn sớm, anh bèn dẫn cô ra ngoài ăn cơm.

Chờ đến khi hai người ăn cơm xong thời gian cũng chưa tới, Tưởng Chính Hoa nhìn xung quanh, bỗng nhiên mới nhớ tới hình như bên này có một rạp chiếu phim, một bộ phim điện ảnh cũng chỉ một tiếng đồng hồ mà thôi bèn nhìn sang người phụ nữ: “Chúng ta có hay là đi xem phim điện ảnh nhé?”

Dù sao các loại kiểm tra cũng đã làm xong rồi, tâm trạng của Giang Nguyệt Vi không tệ, trước kia cô đã từng xem phim thế nhưng đều là người ta về quê chiếu bóng, còn ở trong rạp chiếu phim thì cô vẫn chưa xem lần nào cả, có lẽ vì thế mà cô nhanh chóng đồng ý với anh: “Được.”

Loading...