Sống Lại Trở Về, Ly Hôn Tra Nam, Kết Hôn Chớp Nhoáng - Chương 52
Cập nhật lúc: 2025-05-14 23:50:26
Lượt xem: 43
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6KrnjYynG1
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bận rộn đến tan tầm, Tưởng Chính Hoa như thường lệ đến đón cô, cô nhìn chồng của mình, còn đang lo lắng không biết phải nói với anh suy nghĩ của mình như thế nào anh đã mở miệng trước: “Có hai chuyện cần nói, em muốn nghe ngay bây giờ hay về nhà nghe?”
Anh đẩy xe đi về phía trước, Giang Nguyệt Vi đi theo bên cạnh anh, nghiêng đầu: “Chuyện gì? “
Anh nhướng mày, tâm tình không tồi. “Kỳ thi đại học sắp được khôi phục.”
Giang Nguyệt Vi nghe vậy sửng sốt một lúc, trong đầu hơi suy nghĩ, nhớ rõ kiếp trước vào thời điểm này chuyện thi đại học đã bắt đầu chậm rãi tuyên bố với cả nước, rất nhanh báo chí cũng sẽ đăng lên, mọi người còn đánh chiêng chúc mừng.
Hiện tại nếu cô đã biết, vậy cũng đã đến lúc tìm cơ hội cùng Nguyệt Hà nói chuyện rồi.
Cô nhìn anh, chớp mắt. “Còn chuyện kia thì sao?”
Tưởng Chính Hoa nhìn cô phản ứng bình tĩnh như vậy, ngược lại có chút kinh ngạc, dù sao thì kỳ thi đại học cũng đã bị đình chỉ thi mười năm, tin tức trọng đại như vậy, hẳn là ai nghe được cũng đều có chút phản ứng, nhưng mà cô bình tĩnh như vậy anh cũng có thể lý giải, dù sao cô cũng đã rời khỏi trường quá lâu rồi.
Anh đè xuống suy nghĩ muốn thảo luận về chủ đề này với cô, ho nhẹ một tiếng, lại nói: “Hôm nay anh nhận được điện tín của quân đội, muốn tôi nhanh chóng về đội, cho nên chúng ta có thể không phải đợi đến cuối tháng.”
Giang Nguyệt Vi nghe vậy ánh mắt sáng ngời, một giây trước cô còn nghĩ cách làm thế nào sớm rời khỏi nơi này, một giây sau anh đã nói cho cô chuyện vui này, nghĩ thầm chuyện đã thành, tâm tình cô bị Trần Hồng Yến quấy rầy vừa rồi nhất thời tốt lên. “Là thật hay giả? Bao lâu nữa?”
Tưởng Chính Hoa nhìn cô cười cong cong mắt, trong ánh mắt lấp lánh có một tia chờ mong giống như muốn bay ra ngoài, nhịn không được nhéo mặt cô một cái: “Chỉ chừng một tuần nữa thôi, em đã vui vẻ như vậy?”
Giang Nguyệt Vi đương nhiên cao hứng, mặc kệ sớm bao nhiêu ngày, chỉ cần sớm là được, cô cũng có thể sẽ yên tâm rời khỏi nơi này rồi: “Cao hứng a, em muốn rời khỏi nơi này, em muốn đi xem thành phố lớn, còn muốn đi xem nơi trước kia anh sinh hoạt.”
Nói xong, cô nghĩ tới điều gì đó, lập tức lại nhìn anh đang ở bên cạnh nói: “Anh nhanh nhanh đặt vé đi, đừng đến lúc phải đi lại không mua được vé.”
Khóe môi Tưởng Chính Hoa cong cong: “Anh chuẩn bị xong hết rồi, hôm nay vừa nhận được tin tức anh đã đi đặt phòng, lớp học buổi tối bên kia cũng đã gửi lời hỏi thăm giúp em, nhà ở của chúng ta tuy rằng trước đó cũng đã báo trước rồi, nhưng bởi vì phải trở về đơn vị sớm hơn dự tính nên có thể bên kia còn chưa sắp xếp xong, chúng ta phải ở ký túc xá đơn vài ngày.”
Chồng mình đối với mình có cầu tất ứng, Giang Nguyệt Vi đứng bất động, nếu nói cô không rung động, đó là giả, trái tim đang đập trong lồng n.g.ự.c giống như bị cái gì che lại, hiện tại cô chỉ cảm thấy lòng ấm áp, sau đó dưới chân không tự chủ nhích lại gần anh hơn một chút, sau đó vươn tay khoác lấy cánh tay của anh, khóe mắt ý cười lưu chuyển: “Không sao cả, em đều nghe anh.”
Hai người về đến nhà, đám người nhà họ Tưởng còn chưa tan làm trở về, cơm chiều vẫn chưa làm, Giang Nguyệt Vi cũng không rảnh rỗi, liền trực tiếp đi vào phòng bếp, không ngờ anh cũng theo vào, nói muốn hỗ trợ cô.
Thêm một người giúp, việc nấu cơm cũng nhanh hơn một chút, Giang Nguyệt Vi cũng không để anh nhàn rỗi, chờ hai người bận rộn sắp xong xuôi, bên ngoài truyền vào tiếng ồn ào, hẳn là người nhà họ Tưởng đã trở lại, Giang Nguyệt Vi còn có món ăn chưa xào xong, liền bảo anh mau bưng đồ ăn đã làm xong ra ngoài.
Không lâu sau, Tống Xuân Ninh và Lưu Thải Nga cùng đi vào rửa tay. Hai người nhìn thấy Giang Nguyệt Vi ở trong phòng bếp thì có chút bất ngờ, bởi vì bình thường cô phải đi làm, cho nên rất ít khi xuất hiện trong phòng bếp, Tống Xuân Ninh liền cười cười chào hỏi cô: “Chú Hai vừa rồi cùng nấu cơm với cô à?”
Giang Nguyệt khẽ chớp mắt, cười gật đầu: “Đúng vậy, bọn em đều đã làm xong rồi, mọi người rửa tay nhanh ăn cơm đi.”
Tống Xuân Ninh nhìn cô vừa đi, liền cười nói với Lưu Thải Nga: “Hai người này quả thật rất ân ái, tối hôm qua bọn họ còn ân ái nhau rất lâu, tôi đi ra đều nghe được, đoán chừng không bao lâu nữa là chú Hai có thể làm cha rồi.”
Lưu Thải Nga hiện tại đang mang thai, ban đêm thường xuyên đi vệ sinh, đêm qua lúc thức dậy cũng nghe được một chút động tĩnh bên phòng bọn họ, nhưng cô ta không tán thành lời nói của Tống Xuân Ninh, bởi vì bên ngoài đều đồn Giang Nguyệt Vi không thể sinh: “Bên ngoài đồn chuyện của cô ấy giống thật như vậy, lúc nào sinh cũng khó nói.”
Tống Xuân Ninh nhíu mày, vừa rửa tay vừa nhìn cô: “Cô ấy không thể sinh không phải đều do nhà họ Hạ truyền ra sao, cô mau xem hiện tại nhà họ Hạ thành cái dạng gì rồi, lời của bọn họ chúng ta nghe một chút là được, cô đừng tin, cũng đừng đến chỗ mẹ nói những chuyện này.”
Lưu Thải Nga biết Mã Ái Vân rất hài lòng với Giang Nguyệt Vi, cô ta hơi rũ mắt, nghĩ thầm, không thể sinh cũng không phải chuyện tốt gì, cho dù Giang Nguyệt Vi thật sự không thể sinh thì cô có thể dũng cảm thừa nhận sao?
Nếu cô thật sự dám thừa nhận, có khả năng sẽ không vào được cửa nhà họ Tưởng mất!
Tưởng Chính Hoa kia cũng không biết bị cô cho thuốc mê gì, đã như vậy rồi còn đối xử tốt với cô vô bờ bến, vừa tặng đồng hồ vừa đổi đồ dùng trong nhà, hôn lễ lần này còn náo nhiệt hơn cả hôn lễ trước.
Tuy nhiên Lưu Thải Nga lại nghĩ thầm, nếu Giang Nguyệt Vi thật sự không thể sinh mới là tốt, Tống Xuân Ninh sinh hai trai một gái, mà đến chỗ cô ta đã sinh liền hai đứa con gái, hiện tại đứa bé trong bụng này đã tìm người xem qua, vẫn là con gái, nếu như Giang Nguyệt Vi không thể sinh, đứa bé này sinh xong cô ta sẽ nghĩ biện pháp đưa đứa bé đến chỗ Tưởng Chính Hoa làm con thừa tự.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/song-lai-tro-ve-ly-hon-tra-nam-ket-hon-chop-nhoang/chuong-52.html.]
Anh dù sao cũng là người có công việc, cũng không thể tiện nghi cho nhà người khác.
Cho nên hiện tại vì đứa nhỏ, cô ta nghĩ mình nên cùng Giang Nguyệt Vi tạo mối quan hệ thật tốt, suy nghĩ qua đi, khóe môi cô ta câu ra, khoé miệng cười nhạt: “Biết rồi, tôi cũng hy vọng bọn họ có thể sớm một chút sinh đứa nhỏ chặn miệng những người khác một chút, bằng không bên ngoài lại truyền ra những câu quá khó nghe.”
Giang Nguyệt Vi vẫn ngây thơ, không biết Lưu Thải Nga đang nhớ thương cô, lúc ăn cơm, cô phát hiện Lưu Thải Nga đối với cô còn nhiệt tình hơn bình thường, cơm nước xong, khi trở về phòng, cô liền đề cập vấn đề này với chồng của mình.
Tưởng Chính Hoa biết cô em dâu này bình thường có chút thông minh, nói đúng ra là xảo quyệt, nhưng anh hiện tại cũng lười suy nghĩ xem cô ta đang muốn làm gì: “Không cần quan tâm cô ta vì sao lại nhiệt tình, chờ mấy ngày nữa chúng ta đi thì hai tai liền thanh tĩnh, sau này nhiều nhất cũng chỉ một năm mới về nhà một chuyến.”
Giang Nguyệt Vi nghe vậy lập tức đi thu dọn đồ đạc, đồ đạc của cô cũng không nhiều lắm, thu dọn xong cũng chỉ có quần áo và sách vở, một túi lớn một túi nhỏ là đủ rồi, mà anh bên này, cũng chỉ có một cái túi hành quân thật to, chờ hai người làm xong, đã chín giờ.
Cả hai đều một thân mồ hôi, Giang Nguyệt Vi liền tính đi tắm, phòng tắm ở bên ngoài, gần phòng bếp, lúc này ở nông thôn không có hoạt động giải trí gì, sau tám giờ mọi người trên cơ bản đều lên giường ngủ, hiện tại bên ngoài rất yên tĩnh rất tối, anh cầm đèn đưa cô qua phòng tắm, chờ sau khi đặt đèn xong, anh thừa dịp cô không chú ý, thuận tay mang xà phòng ra ngoài.
Trước đó anh đã đun nước nóng, Giang Nguyệt Vi thử nước ấm một chút mới cởi quần áo, sau khi cởi xong mới phát hiện trong phòng tắm không thấy xà phòng đâu, cô mê man một lúc, rõ ràng vừa rồi đã cầm xà phòng vào sao đột nhiên lại không thấy nữa.
Cô tìm một hồi, vẫn không thấy, đoán chừng là thật sự quên cầm vào rồi nên liền nhìn ra bên ngoài, nghĩ thầm, cũng không biết nếu cô gọi anh có nghe thấy hay không?
Giang Nguyệt Vi tùy tiện tắm rửa, suy nghĩ xem có nên dùng xà phòng hay không, nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn quyết định gọi anh đưa tới cho cô, đang muốn mở miệng gọi, cửa bị gõ vang, giọng nói của anh ở bên ngoài vang lên: “Em quên xà phòng này, anh lấy cho em rồi, em mở cửa anh đưa cho.”
Giang Nguyệt Vi nghe vậy có chút sững sờ, cô không nghĩ tới hai người bọn họ còn rất ăn ý, vì thế đứng dậy đi về phía cửa, mở cửa ra kéo ra một cái miệng nhỏ: “Đưa cho em đi.”
Rất nhanh, từ ngoài cửa anh đã đưa tay đang cầm xà phòng vào bên trong, Giang Nguyệt Vi vương tay nhận lấy, ai ngờ, anh hơi dùng sức, cô không cẩn thận lui về phía sau, cửa cứ như vậy trực tiếp bị anh đẩy ra, mà anh cũng nhân cơ hội đi vào.
Giang Nguyệt Vi đã thay quần áo, cứ như vậy đứng ở trước mặt anh, cả người cô đều có chút bối rối, không biết tại sao anh lại đột nhiên đi vào, bây giờ phản ứng kịp, thiếu chút nữa kêu lên: “Anh, sao anh lại vào đây? Mau đi ra ngoài, em còn chưa tắm xong.”
Tưởng Chính Hoa hít một hơi chậm lại, anh cũng thiếu chút nữa đã kêu lên, tối hôm qua cô vẫn không muốn mở đèn, anh cái gì cũng không thưởng thức được, hiện tại nhìn cô cứ như vậy đứng ở trước mặt, chỉ cảm thấy một cỗ nhiệt khí xông lên đầu, trong lỗ mũi giống như có cái gì cũng muốn chảy ra.
Anh gắt gao cắn răng, sắc mặt giả vờ vô cùng trấn định: “Anh cũng muốn tắm rửa, chúng ta cùng nhau tắm rửa, tiết kiệm nước.”
Giang Nguyệt Vi bị anh nhìn chằm chằm như vậy, cũng cảm thấy xấu hổ không chịu được, vội vàng cầm bộ quần áo tùy ý khoác lên ngực, chợt nghĩ anh đúng là thật sự điên rồi, sao lại có ý nghĩ kỳ kỳ quái như vậy.
“Không tốt nha, anh cứ đi ra ngoài trước đi, en lập tức xong ngay.”
Cô cắn môi đẩy anh ra.
Tưởng Chính Hoa nhìn hai gò má đỏ ửng của cô, làm sao còn có tâm tư nghe cô nói tiếp, chỉ cất bước đi về phía trước, một tay kéo quần áo trong tay cô xuống.
Về phần chuyện sau đó xảy ra như thế nào, hai đương sự vô cùng rõ ràng, bọn họ tắm ước chừng phải gần một giờ, lúc đi ra Tưởng Chính Hoa tinh thần sảng khoái, tâm tình vô cùng tốt đẹp, mà Giang Nguyệt Vi mệt đến mức ngả đầu vào gối liền ngủ, trời sập cũng gọi không tỉnh.
Ngày hôm sau, bởi vì tối hôm trước bị anh gây sức ép quá mức, Giang Nguyệt Vi đi làm muộn mười phút, nhưng từ lần trước mắng Tôn Tú Hương một trận, hiện tại cô ở trong tiệm cơm có môi trường làm việc cũng không tệ lắm, cho nên dù đến muộn một chút cũng không có ai nói gì cô cả.
Hôm nay là ngày họp chợ, cô nghỉ ngơi một lát liền bận rộn, đến giờ cơm trưa, cô và Đổng Thụ Dân mỗi người một cửa sổ, bên này cô đụng phải thím Tam Vượng đến tiệm cơm mua bánh bao, thím Tam Vượng cũng là đội sản xuất Tùng Dương, Giang Nguyệt Vi liền nhờ thím thông báo cho Giang Nguyệt Hà hai ngày nữa đến công xã một chuyến.
Thím Tam Vượng mua đồ xong, lại thuận miệng nói một câu: “Tôi thấy mẹ cô gần đây tinh thần hình như có chút không đúng lắm, luôn hồ ngôn loạn ngữ, cô có muốn trở về xem một chút không?”
Từ sau lần trước Giang Nguyệt Vi không trở về, mọi người liền mơ hồ biết nhà họ Giang xảy ra chuyện gì, ngay sau đó nhà họ Hạ lại xảy ra chuyện, Lý Mỹ Ngọc càng không ra khỏi cửa, sau đó ngày hôm qua đột nhiên ra khỏi cửa, trong miệng còn mắng Giang Nguyệt Vi bất hiếu linh tinh gì đó.
Giang Nguyệt Vi nghe vậy chỉ cười cười, trong đội sản xuất có rất nhiều người cũng không biết cô và nhà họ Giang đã ầm ĩ đến mức nào, cho nên nói những lời này đoán chừng không phải do miệng Lý Mỹ Ngọc phát ra, liền nói thẳng: “Không về, mấy ngày nay tôi đều rất bận, nào có thời gian trở về.”
Thím Tam Vượng cũng chỉ là cảm thấy Lý Mỹ Ngọc có đôi khi nói chuyện quá khó nghe, cho nên mới nhắc nhở Giang Nguyệt Vi trở về hòa hoãn quan hệ một chút, bất quá người ta đã không thèm để ý, bà cũng không có gì để nói, cầm bánh bao liền rời khỏi cửa sổ.