Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Sống Lại Trở Về, Ly Hôn Tra Nam, Kết Hôn Chớp Nhoáng - Chương 43

Cập nhật lúc: 2025-05-14 08:10:12
Lượt xem: 45

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/30bLl8A5Fw

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tưởng Chính Hoa không nghĩ tới người vợ nhỏ của mình lại còn có phần tâm tư này, có chút ngoài ý muốn mà bất ngờ, nhưng mà gần đây chuyện cô làm anh bất ngờ cũng không chỉ có mỗi chuyện này: "Em muốn có toàn bộ sách giáo khoa trung học cơ sở sao?”

Giang Nguyệt Vi vốn nghĩ ngay cả sách giáo khoa trung học phổ thông cô cũng muốn, nhưng nghĩ đến đoán chừng trong thời gian ngắn anh có thể sẽ tìm không ra nên liền gật gật đầu: "Đúng vậy, một khi đã đọc sách nhất định phải đầy đủ.”

Tưởng Chính Hoa buông quyển sách trong tay xuống, sau đó ngồi xuống giường: "Được, hai ngày nữa anh tìm cho em, nhưng mà kiến thức trung học cơ sở và tiểu học không giống nhau, em tự học có thể sẽ có chút vất vả, nếu em không ngại, anh có thể dạy em.”

Lúc trước anh còn lo ngày hôm nay cô đi làm trở về sẽ lập tức đi ngủ, hai người căn bản là không có thời gian bồi dưỡng tình cảm gì, không nghĩ tới cơ hội rất nhanh đã tới rồi.

Giang Nguyệt Vi ngẩng đầu, chống lại lồng n.g.ự.c đang hô hấp phập phồng của anh, nhẹ nhàng rũ mắt: "Em sợ anh không có thời gian, đến khi trở về đơn vị anh hẳn là sẽ rất bận rộn phải không?”

Nhìn ánh mắt vô cớ của cô, Tưởng Chính Hoa buồn bực một hồi, nhưng một giây sau, anh dường như hiểu được điều gì đó, trực tiếp cởi áo vest ra ho nhẹ một tiếng: "Không bận, cho dù thật sự bận rộn, anh cũng sẽ bớt ít dành thời gian dạy bổ túc cho em, nếu thật sự không rảnh được, anh sẽ đưa em đi học thêm lớp buổi tối.”

Giang Nguyệt Vi lúc này mới ngước mắt lên, kết quả vừa nhìn đã thấy toàn thân anh trần trụi, cô thiếu chút nữa chính mình sặc, đêm hôm trước, hai người tuy rằng có ôm một hồi lâu, nhưng khi đó anh cũng không có cởi quần áo a.

Cô hơi cắn môi, có chút ngượng ngùng nhìn chằm chằm n.g.ự.c anh, ánh mắt đảo quanh: "Bên kia có lớp học buổi tối à?”

"Có." Tưởng Chính Hoa cười nói: "Thành phố lớn cái gì cũng có, thời gian đi học của lớp buổi tối cũng tương đối thuận tiện, cho nên khá thích hợp với em, em cảm thấy thế nào?”

Giang Nguyệt Vi đương nhiên cảm thấy không có vấn đề gì, chỉ là cô quá kinh ngạc, cô hoàn toàn không ngờ rằng Tưởng Chính Hoa sẽ chủ động cho cô đi học lớp ban đêm, trước không nói chuyện khác, bình thường sau khi kết hôn người chồng còn ủng hộ vợ mình đi học, tình huống này là phi thường hiếm thấy, cho dù là người phụ nữ có tiền thì về mặt thời gian cũng không phải là do bản thân mình có thể tự do chi phối được, nhưng mà Tưởng Chính Hoa lại nguyện ý.

Cô căn bản không có lý do không đồng ý, khẽ cắn môi: "Em cũng cảm thấy như vậy rất tốt, vậy sau này nếu em không hiểu cái gì đó thì anh dạy cho em nhé.”

Tâm tình cô rất tốt, đôi mắt trong suốt kia, tựa như ẩn chứa ánh nước, khóe môi Tưởng Chính Hoa cong lên: "Vậy chờ hai ngày kế tiếp anh xử lý xong hết công việc bận, chúng ta liền bắt đầu học tập.”

Nhận được sự ủng hộ từ người đàn ông của mình, tâm tình vốn bị Lý Mỹ Ngọc đánh hỏng của Giang Nguyệt Vi trong nháy mắt đã tốt lên, đêm nay, cô ngủ ngon đến hừng đông.

Ngày hôm sau đi làm, Giang Nguyệt Vi vẫn đến tiệm cơm sớm hơn nửa tiếng, ngày mai chính là ngày thứ năm, tiệm cơm phải chuẩn bị trước những món ăn cần có trong tiệc cưới ngày mai, mọi người bận rộn đến một phút cũng không ngừng nghỉ, đến giờ nghỉ trưa, Chung Bảo Ý đến, cùng cô đến còn có Hà Hiểu Phong.

Hà Hiểu Phong đoán chừng đã khá hơn rất nhiều, bàn tay bị thương kia cũng không còn bó bột treo trên cổ nữa, chuyện hai người sẽ đến đối với Giang Nguyệt Vi cũng không có gì quá bất ngờ, bình thường tiệm cơm ký hợp đồng làm tiệc cưới, đương sự đều sẽ muốn đến kiểm tra tiến độ công tác của bọn họ, chính là sợ trong tiệc cưới sẽ xảy ra chuyện gì đó ngoài ý muốn.

Giang Nguyệt Vi cùng Đổng Thụ Dân là đầu bếp chính của tiệc cưới lần này, tự nhiên không tránh khỏi việc phải ra ngoài cùng bọn họ gặp mặt, nhưng mà đây là lần đầu tiên Đổng Thụ Dân đảm nhiệm việc đầu bếp chính, nên lúc bọn họ tiếp xúc với anh ta, Giang Nguyệt Vi chỉ ở một bên nghe, một câu cũng không nói.

Sau khi kiểm tra xong, Chung Bảo Ý lại hỏi Đổng Thụ Dân: "Những món ăn chuẩn bị cho ngày mai, đều do ông làm sao?”

Đổng Thụ Dân không biết quan hệ giữa Giang Nguyệt Vi và bọn họ, cũng thành thật đáp: "Tiểu Giang sẽ giúp tôi, bằng không tôi làm sao có thể làm kịp chứ.”

Chung Bảo Ý nhìn anh hơi nhíu mày: "Cô ta không phải chỉ là phục vụ bàn sao? Sao lại giúp ông làm? Cô ta có ổn không? Tôi không muốn món ăn làm cho ngày mai quá tệ, cũng không muốn ngày mai xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì.”

"Cô ấy là người phụ việc của tôi, không phải phục vụ bàn." Đổng Thụ Dân trực tiếp nói: "Nếu cô lo lắng, bên kia có thịt kho tàu vừa mới ra lò là do cô ấy làm, tôi đưa cho cô ăn thử.”

Nói xong, liền bảo Giang Nguyệt Vi đi lấy đĩa thịt kho tàu kia.

Giang Nguyệt Vi biết Chung Bảo Ý muốn làm gì, đơn giản chỉ là muốn mượn cơ hội làm khó cô mà thôi, tuy rằng trong lòng rất khó chịu, nhưng vừa nghĩ đến ngày mai chính là ngày vui vẻ cuối cùng của bọn họ nên cũng không so đo.

Cô liếc mắt nhìn hai người một cái, xoay người đi lấy thịt kho tàu, sau khi cầm tới Chung Bảo Ý chỉ nhìn thoáng qua, lại nhíu mày: "Quá bình thường, tôi không thử.”

Đổng Thụ Dân cũng nhíu mày, thần sắc không quá vui vẻ đưa thịt trước mặt Hà Hiểu Phong: "Vậy cậu ăn thử đi, có vấn đề gì thì nhanh chóng nói rõ ràng, miễn cho ngày mai hai người lại nói chúng tôi làm cái này không được cái kia không tốt.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/song-lai-tro-ve-ly-hon-tra-nam-ket-hon-chop-nhoang/chuong-43.html.]

Tay nghề của Giang Nguyệt Vi Hà Hiểu Phong đương nhiên biết rõ, vốn vừa rồi bọn họ là muốn trực tiếp đi lĩnh chứng, nhưng Chung Bảo Ý lại đột nhiên nói muốn tới nơi này xem, tuy rằng không biết vì sao cô ta lại như vậy, nhưng hiện tại cũng chỉ có thể thử, hắn ta ăn xong, hương vị đấy vẫn tuyệt vời như trước kia nên lại nhịn không được mà ăn thêm một miếng, sau đó phát hiện Chung Bảo Ý mắt lạnh nhìn chằm chằm mình, hắn ta chỉ có thể đem hai chữ "rất ngon" sắp đến miệng nhanh chóng đè xuống: "Cũng tạm được.”

Sắc mặt Đổng Thụ Dân lúc này mới tốt hơn một chút, anh ta thật sự không thích nhận loại đơn tiệc lớn như này, rất phiền toái, nhưng mà đã lâu không nhận được hợp đồng như này rồi nên khi Đặng Chí Phi một mực đồng ý, anh ta cũng không tiện cự tuyệt, dù sao tiệm cơm cũng cần phải thu lợi nhuận: "Vậy còn có chuyện gì khác hay không, nếu không có chúng tôi tiếp tục làm việc đây.”

Chung Bảo Ý nhìn Giang Nguyệt Vi từ sau khi bọn họ vừa vào cửa vẫn luôn một bộ dáng không chút thay đổi, thậm chí ngay cả nghi vấn vừa rồi của mình cô cũng không để ở trong lòng, nhất thời cảm thấy giống như bị đánh một đ.ấ.m vào trên người, sau khi kiểm tra xong, cô ta cũng không có tâm tư gì ở lại đây nữa, nhanh chóng bảo Hà Hiểu Phong rời khỏi tiệm cơm đi nhận chứng.

Hai người kia vừa đi, mọi người lại bắt đầu bận rộn, hai ngày nay quá bận rộn rồi, ngay cả Tôn Tú Hương cũng an phận không ít, Giang Nguyệt Vi cũng không đem chuyện vừa rồi để ở trong lòng, làm xong việc liền tan tầm.

Ngày hôm sau, Tưởng Chính Hoa đúng giờ đưa Giang Nguyệt Vi đến tiệm cơm, lúc bọn họ đến, Giang Nguyệt Vi nhìn thấy toàn bộ người của nhà họ Hà cũng đã đến, ngay cả Hà Hiểu Oánh đã xuất giá cũng mang theo mấy đứa nhỏ đến, bên cạnh còn có một ít gương mặt không quen thuộc, xem ra đều là thân thích của hai nhà bọn họ.

Cửa tiệm cơm ngày hôm qua đã dán câu đối đỏ, hiện tại một bên cửa cũng bày hai cái bàn đỏ, trên bàn chuẩn bị một ít kẹo cùng hạt dưa nhỏ, là cho khách nhân hôm nay ăn.

Hôm nay là ngày họp chợ, tuy hiện tại thời gian còn sớm, nhưng lúc này người qua lại đã rất nhiều, Triệu Phượng Tiên lúc này đang cười tủm tỉm phát kẹo mừng cho khách nhân đi qua.

Đến khi nhìn thấy hai người xuất hiện, ánh mắt mấy người kia trong nháy mắt liền gắt gao nhìn tới.

Giang Nguyệt Vi nhìn Hà Hiểu Phong một thân trang phục trung sơn màu đen, trên n.g.ự.c cài hoa đỏ thầm, mà Chung Bảo Ý cũng thay một thân váy đỏ thắm, trên mặt đều tràn đầy ý cười, tuy rằng ý cười kia sau khi nhìn thấy hai người liền chậm rãi thu liễm, nhưng chỉ lướt qua cũng đủ để biểu hiện tâm tình bọn họ hôm nay có bao nhiêu vui vẻ.

Triệu Phượng Tiên nhìn thấy Tưởng Chính Hoa, trái tim liền trực tiếp dâng đến cổ họng, nhưng mà đột nhiên lại nghĩ đến anh và Giang Nguyệt Vi đã sớm kết hôn, vậy bọn họ cũng không cần sợ cái gì cả, nếu hai người dám thế này thế nọ, vậy thì ba ta cũng sẽ bất chấp nói hai người bọn họ cũng có gian tình, cho nên sau khi ly hôn mới lập tức kết hôn nhanh như vậy.

Bà ta ưỡn người, cất kỹ kẹo mừng vừa rồi, trong lòng hừ một tiếng, quay đầu đi tới cửa đứng trêu chọc cháu ngoại bảo bối của mình.

Lúc này, trong lòng Hà Hiểu Phong bỗng vô cùng bất an, loại bất an này so với ngày xưa còn mãnh liệt hơn, đến mức cảm giác như trái tim trong lòng đều muốn nhảy ra ngoài, hắn ta không biết một hồi Tưởng Chính Hoa có thể phát điên hay không, nếu thật sự phát điên phá hư hôn lễ của bọn họ thì phải làm sao bây giờ?

Sự bất an này của hắn ta, Chung Bảo Ý cảm nhận được, nhìn vẻ mặt sợ hãi của hắn ta, cô ta không cao hứng đè thấp giọng nhắc nhở: "Hôm nay là ngày chúng ta kết hôn, anh có thể thẳng lưng được không? Bộ dạng kinh sợ này của anh, có phải muốn anh ta nhìn thấy rồi chê cười chúng ta hay không?”

Hà Hiểu Phong bị cô nói như vậy, lúc này mới ưỡn thắt lưng một chút, nhưng đối diện với đôi mắt ngăm đen kia của Tưởng Chính Hoa, trong lòng anh không kiềm được mà run rẩy nên lại làm bộ cúi đầu, một lần nữa nhìn chằm chằm bông hoa đỏ thẫm trước ngực, nhỏ giọng nói: "Em đừng chào hỏi anh ta, tránh cho sau này lại gặp rắc rối.”

Hôm nay nhiều thân thích như vậy, Chung Bảo Ý vốn không định chào hỏi Tưởng Chính Hoa: "Được rồi, biết rồi, ở trước mặt anh ta anh có thể đàn ông lên một chút hay không, thật sự là quá mất mặt rồi.”

Vẻ mặt đám người biến hóa khó lường Giang Nguyệt Vi đều nhìn thấy, cô rất nhanh từ trên xe nhảy xuống, nhìn Tưởng Chính Hoa cười nói: "Đến rồi, em vào đây, anh trở về bận rộn đi.”

Tưởng Chính Hoa nhìn lướt qua cửa tiệm cơm, cũng thu liễm sự lạnh lẽo trong mắt, trả lời Giang Nguyệt Vi: "Anh đi xử lý công việc một chút, lát nữa anh sẽ tới đón em.”

Giang Nguyệt Vi biết anh sắp cầm đồ đi ủy ban cách mạng, đáp lại liền đi vào trong tiệm cơm.

Tưởng Chính Hoa vừa đi, Hà Hiểu Phong đột nhiên thở phào nhẹ nhõm, tuy rằng hiện tại tất cả mọi chuyện đều gió êm sóng lặng, nhưng còn chưa đến phút cuối cùng, sự tình vẫn còn chưa chấm dứt.

Trong lòng hắn ta đổ một phen mồ hôi, hơi sửa sang lại trang phục Trung Sơn của mình một chút, quay đầu hỏi Chung Bảo Ý: "Thế nào, bộ dáng hiện tại của anh trông được chưa?”

Chung Bảo Ý tuy rằng không hài lòng với biểu hiện vừa rồi của hắn ta, nhưng hiện tại nhìn hắn ta mặc một thân trang phục trung sơn, cả người thoạt nhìn càng thêm nhã nhặn, bộ dáng thập phần có khí chất, làm cho Tưởng Chính Hoa càng nổi bật giống côn đồ, vì thế mới gật gật đầu: "Khí chất cũng được.”

Lúc này một đám thân thích đã đến công xã, Triệu Phượng Tiên cùng Chung Bảo Ý vội vàng mời người vào tiệm cơm, mà bên này Hà Hiểu Phong cũng lập tức cho người đốt pháo, có lẽ bởi vì sợ pháo, đứa con trai mới hơn một tuổi trong lòng Hà Hiểu Oánh giống như bị kinh hách, lập tức khóc lên.

Đứa nhỏ vừa khóc vừa nháo không ngừng, một đám người dỗ thế nào cũng dỗ không được, Triệu Phượng Tiên nhìn cháu luôn miệng khóc cũng không có cách gì, khách nhân đến bọn họ lại phải đi chào hỏi, ánh mắt của bà ta liếc đến Giang Nguyệt Vi ngồi ở trong đại sảnh nghỉ ngơi, lúc này ôm hài tử đi qua: "Giang Nguyệt Vi, cô mau dỗ thằng bé đi.”

Giang Nguyệt Vi nghe vậy ngây ngẩn cả người.

Loading...