Sống Lại Trở Về, Ly Hôn Tra Nam, Kết Hôn Chớp Nhoáng - Chương 165
Cập nhật lúc: 2025-05-18 02:13:36
Lượt xem: 7
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2qHvY8jxhJ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tuy rằng mở cửa hàng không vội, nhưng nhân viên nhất định là phải gấp, nếu không thì cửa hàng mới mở không có người thì vẫn luống cuống tay chân.
Cho nên, buổi tối sau khi về đến nhà, Giang Nguyệt Vi liền nói vấn đề này với chồng, sau đó nói: "Anh cảm thấy gọi chị dâu và anh cả tới đây như thế nào?"
Hiện tại cửa hàng này là huyết mạch của cô, tìm người chắc chắn phải đáng tin cậy mới được, hơn nữa loại chuyện kiếm tiền này, khẳng định phải chiếm hời cho người nhà mình, cho nên cô vừa nghĩ đến Tưởng Chính Dương và Tống Xuân Ninh.
Tưởng Chính Hoa trầm ngâm một lát: "Phỏng chừng không được, anh cả còn ba đứa nhỏ nữa, bọn họ sẽ không để con ở nhà đâu, hơn nữa Chính Quang hiện tại dở ông dở thằng như vậy, anh cả cũng không để toàn bộ công việc trong nhà lại cho chú ấy làm."
Giang Nguyệt Vi ngẫm lại cũng đúng, Tưởng Chính Quang hiện tại tự lo không xong, trong nhà có không ít đất vẫn còn ở đó, nông dân quan trọng nhất chính là đất đai, bọn họ không có mặt có lẽ tất cả đều hoang phế: "Vậy nếu không anh tuyển người đi, dù sao hiện tại còn có thời gian huấn luyện."
Tưởng Chính Hoa nhìn cô một cái: "Anh có một người vô cùng đáng tin cậy, nhưng anh sợ em để ý."
Giang Nguyệt Vi trừng mắt nhìn anh: "Anh còn ngập ngừng cái gì nữa chứ?"
Tưởng Chính Hoa suy nghĩ một lát sau mới nói: "Nhào bột là một công việc khí lực, phải tuyển đàn ông, cấp dưới của anh có một binh lính bị thương xuất ngũ là người địa phương, một chân của cậu ấy có thể có chút khiếm khuyết, nhưng sức lực và nhân phẩm tuyệt đối đáng tin cậy, có thể đưa vợ cậu ấy cùng đi làm."
Mặc dù anh nói chuyện uyển chuyển, nhưng Giang Nguyệt Vi nghe ra, đối phương từng là binh lính, nhưng bây giờ có chút tàn tật, cho nên anh cảm thấy cô sẽ để ý.
Nhưng Mà, Giang Nguyệt Vi chắc chắn là không ngại, thứ nhất là binh lính của Tưởng Chính Hoa, chân bị thương khẳng định sẽ không bị lôi kéo đi bất cứ lúc nào, thứ hai cũng là bởi vì Giang Tinh Quốc, anh ta cũng gãy một chân, cô so với bất kì người nào cũng hiểu được loại cảm giác này, cho nên trực tiếp đồng ý.
Tưởng Chính Hoa còn muốn nói tiếp, không nghĩ tới cô đồng ý nhanh như vậy: "Được, vậy chờ đến khi chúng ta sắp mở cửa hàng mới, anh bảo bọn họ đến."
Việc này cứ nói như vậy, đến lúc đó người đến thì Giang Nguyệt Vi để cho hai vợ chồng bọn họ và Mã Ái Vân quản lý cửa hàng bên này, còn Giang Nguyệt Hà và Hứa Văn Thiến đi quản lý cửa hàng mới bên kia.
Cửa hàng bên kia gần đại học, trường đại học kia lại cực kỳ nổi tiếng, tuy rằng hai người Giang Nguyệt Hà và Hứa Văn Thiến đều chưa từng học đại học, thế nhưng giao tiếp với sinh viên đại học cũng là điều tốt, vì thế khi nghe Giang Nguyệt Vi nói xong thì vội vàng đồng ý.
Đối diện quán mì Phúc Tâm sắp mở cửa hàng, Giang Nguyệt Vi tất nhiên rất lưu ý, chẳng qua mấy ngày, bên kia trang trí đã xong rồi, rất nhanh tấm biển bọn họ cũng treo lên, gọi là "Quán sủi cảo An Tâm".
Giang Nguyệt Vi cuối cùng cũng biết bọn họ bán cái gì, Mã Ái Vân nhìn thấy tên cửa hàng, thật sự không thể không suy nghĩ nhiều, trong lòng vô cùng khó chịu, vẻ mặt thâm trầm nhìn Giang Nguyệt Vi: "Mẹ thấy cô ta thật sự muốn cướp việc làm ăn với chúng ta ?"
Hứa Văn Thiến không biết người phụ nữ này không biết nghĩ như thế nào, Phúc Tâm làm ăn tốt như vậy, cho dù cô ta cướp đi một chút khách thì thế nào, bản thân cô ta không phải cũng bị ảnh hưởng sao: "Cái này còn cần phải nói sao? Đó chắc chắn là xem công việc kinh doanh của chúng ta tốt, vì thế cũng muốn làm theo."
Giang Nguyệt Hà cũng nói: "Ngay cả tên đặt cũng giống như vậy? Bản thân cô ta không cảm thấy khó chịu sao?"
Giang Nguyệt Vi tuy rằng có chút chán ghét, nhưng bọn họ không có quyền khoa tay múa chân với chuyện Tôn Thục Mẫn mở cửa hàng, dù sao cấp trên cũng nói chỉ cần giấy tờ đầy đủ, bạn muốn mở cái gì cũng được.
Mã Ái Vân bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó, lại lập tức nói: "Có phải lúc cô ta cũng học theo chúng ta thử bán sủi cảo miễn phí không???"
Giang Nguyệt Vi cảm thấy rất có khả năng này, mà bọn họ dự đoán không sai, quán sủi cảo An Tâm ba ngày sau khai trương, cửa treo một tấm bảng, trên đó viết "Miễn phí ba ngày ăn thử, mỗi người một phần."
Giang Nguyệt Vi: !!!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/song-lai-tro-ve-ly-hon-tra-nam-ket-hon-chop-nhoang/chuong-165.html.]
Ấy vậy mà so với bọn họ lúc trước còn nhiều hơn một ngày?
Được rồi, nếu đã như vậy, vậy thì làm thôi ~
Lúc này thời gian còn sớm, cửa hàng tạm thời không có khách, đối diện cũng vừa mới đốt pháo xong, cũng tạm thời không có người đi vào, Mã Ái Vân nhìn tấm bảng kia, tức giận đến mức muốn tăng sông luôn: "Cô ta chính là đang ăn cắp ý tưởng của chúng ta, vậy ba ngày này chúng ta có phải cũng nên miễn phí hay không?"
Giang Nguyệt Hà chỉ khẽ nhíu mày: "Không cần đâu bác, cháu nghĩ cô ta có hàng bán là sủi cảo, chúng ta lại chủ yếu là mì, tuy rằng nhất định là có ảnh hưởng, nhưng chúng ta cũng không thể lỗ nha, hơn nữa chúng ta cũng không cần làm quảng cáo."
Hứa Văn Thiến cũng cảm thấy không cần thiết phải miễn phí như bọn họ, người muốn ăn mì tự nhiên sẽ đến đây ăn: "Vậy bây giờ chúng ta làm sao bây giờ?"
Giang Nguyệt Vi nhẹ nhàng nhướng mày: "Dĩ nhiên là, đi ăn sủi cảo miễn phí."
Mã Ái Vân hừ lạnh: "Mẹ mới không muốn ăn đồ nhà bọn họ, nhìn đã không ưa rồi, nuốt không trôi."
Giang Nguyệt Hà và Hứa Văn Thiến cũng nói: "Chúng cháu cũng không muốn đến đấy ăn."
Giang Nguyệt Vi nhìn ba người, nhướng mày: "Biết người biết ta, trăm trận trăm thắng, chúng ta phải nếm thử mùi vị của bọn họ, sau đó mới có thể biết điểm cạnh tranh của chúng ta ở đâu, hơn nữa bọn họ còn miễn phí, chúng ta không ăn thì phí lắm."
Lời của cô làm cho ba người kia sửng sốt, hình như quả thật cũng đúng a, mặc dù không cao hứng, nhưng cũng phải nếm thử hương vị của đối phương một chút, so với bên mình nhìn xem có chỗ nào không giống nhau.
Giang Nguyệt Vi liền nhìn Hứa Văn Thiến nói: "Văn Thiến, em đi mua đi, ba người chúng ta mỗi người một phần, muốn nhân khác nhau."
Hứa Văn Thiến trừng mắt: "Em đi a?"
Giang Nguyệt Vi gật đầu: "Cô ta có thiện cảm với em nên sẽ dễ nói chuyện hơn, thuận tiện xem giá cả sau này của nhà bên đó bán thế nào."
Hứa Văn Thiến suy nghĩ một chút, rất nhanh liền cầm ba hộp cơm đi qua, kết quả liếc mắt một cái liền thấy được bảng giá dán ở trên tường, bọn họ chỉ bán sủi cảo, ba loại nhân, toàn thịt hoặc nửa thịt nửa chay hoặc toàn chay, mỗi loại giá cả một phần đều rẻ hơn các cô tới năm phân tiền.
Trong lòng Hứa Văn Thiến đã nắm chắc, gọi một tiếng chị Tôn.
Tôn Thục Mẫn đang ở trong cửa hàng hưng phấn chờ nhóm khách đầu tiên đến, không nghĩ tới vừa nhấc mắt liền thấy Hứa Văn Thiến tới trước, cô ta đang có ý định lôi kéo Hứa Văn Thiến, cho nên lúc này nhìn thấy người tới cũng rất cao hứng: "Sao em lại tới đây?"
Hứa Văn Thiến cười cười nói: "Nhà chị khai trương, em thấy bên ngoài viết là miễn phí, cho nên tới giúp chị thưởng thức."
Tôn Thục Mẫn sửng sốt, lúc này mới ý thức được trong tay cô bé còn mang theo bát, Hứa Văn Thiến thấy cô ta do dự, lập tức nói: "Có phải là em không thể ăn không?"
Tôn Thục Mẫn lấy lại tinh thần vội cười nói: "Đương nhiên là được, chị đã nói ba ngày này được miễn phí mà."
Hứa Văn Thiến vội vàng đưa bát qua, cười híp mắt nói: "Vậy phiền toái chị cho em ba loại nhân, mỗi loại lấy cho em một phần."
Tôn Thục Mẫn vội gọi công nhân làm sủi cảo cho Hứa Văn Thiến, sau đó lại lôi kéo cô bé nói: "Nhà chị mở quán sủi cảo, chủ chỗ em làm sẽ không tức giận chứ?"
Giang Nguyệt Vi đương nhiên sẽ không tức giận, còn Hứa Văn Thiến lại khó chịu, nhưng bây giờ mở cửa hàng thì ai cũng có thể làm, khó chịu cũng không có tác dụng gì, cho nên cô bé nói: "Chị Nguyệt Vi tức giận làm gì ạ?