Sống Lại Trở Về, Ly Hôn Tra Nam, Kết Hôn Chớp Nhoáng - Chương 164
Cập nhật lúc: 2025-05-18 02:13:34
Lượt xem: 8
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2qHvZf2dZJ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bà ta vừa nói đến Giang Nguyệt Vi, Hứa Văn Thiến cũng không quá vui vẻ, vì thế nói: "Bà à, bà chủ chúng tôi rất tốt, tôi ăn ở đều ở chỗ này."
Bà lão lại nở nụ cười: "Trong xưởng kia không phải cũng như vậy sao? Nhà máy người ta trả còn hơn hai mươi đồng tiền lương, đến cuối năm còn có phúc lợi, ở chỗ này của cháu thấp quá rồi."
Nói xong một trận, lại cười nói: "Ta thấy đối diện hình như cũng sắp mở cửa hàng, cho nên vừa rồi tùy tiện hỏi một chút, người ta nói đến lúc đó mở cửa cho tiền khởi công là hai mươi đồng đấy, còn nói cửa hàng phát triển thì lên đến hai mươi lăm đồng."
Hứa Văn Thiến hơi híp mắt, đối diện hiện tại đã bắt đầu tuyển người sao? Chẳng qua bọn họ trang trí cũng sắp xong rồi, thêm hai ngày nữa là có thể mở cửa, tuyển người cũng là bình thường, nhưng những thứ này cô bé cũng không có hứng thú, cho nên cũng lười để ý đến bà lão này.
Bà lão kia nói nửa ngày cũng thấy cô bé không để ý, cuối cùng từ bỏ, ăn sủi cảo xong bèn đi tìm Tôn Thục Mẫn để kể tình hình.
Tôn Thục Mẫn không nghĩ tới Hứa Văn Thiến nghe được hai mươi lăm đồng tiền lương lại chẳng động lòng, cho nên vô cùng buồn bực, chẳng lẽ hai mươi lăm đồng mà cô bé vẫn không thèm?
Nếu như cô bé không động lòng, Tôn Thục Mẫn cũng không thể trắng trợn đi lôi kéo người, nếu không thì lại phải kết oán với Giang Nguyệt Vi, chỉ một lòng suy nghĩ, chờ bọn họ khai trương lại lên tiếng nói lần nữa, quản lý cửa hàng cho ba mươi đồng tiền lương, đến lúc đó nếu cô bé không tới thì đó chính là kẻ ngốc.
Còn bên này, Hứa Văn Thiến ngay lập tức để ý, chờ bà lão vừa đi liền trực tiếp lên lầu, sau đó từ lầu hai nhìn xuống liền phát hiện bà lão kia đi vào cửa hàng phía đối diện.
Hứa Văn Thiến cũng không biết bọn họ nói cái gì, thế nhưng loại tình huống này đương nhiên phải nói với Giang Nguyệt Vi, cho nên buổi tối sau khi tan tầm, cô bé liền trở về đại viện quân khu với Nguyệt Hà.
Giang Nguyệt Vi vừa nghe cô bé nói xong liền hiểu được điều gì đó, nhìn Hứa Văn Thiến cười nói: "Không cần lo lắng như vậy, chắc là cô ta hỏi thăm tiền lương của em, sau đó muốn lôi kéo em qua bên kia?"
Hứa Văn Thiến nghe vậy liếc mắt nhìn, một giây sau lập tức thể hiện lòng trung thành: "Cô ta cũng nghĩ quá đẹp rồi, em không phải loại phản bội Phúc Tâm phản bội mọi người đâu, thật sự đó ạ, em ở chỗ này cảm thấy rất tốt, không có khả năng đến chỗ cô ta đâu."
Giang Nguyệt Vi nhìn cô bé gấp đến mức đỏ bừng mặt, vội vàng cười nói: "Em đừng nóng vội, chị không nói em muốn đi, chị chỉ nói cô ta muốn lôi kéo em mà thôi."
Giang Nguyệt Hà cũng cười nói: "Xem cậu gấp gáp chưa kìa, có chút chuyện thôi."
Hứa Văn Thiến lúc này mới thở phào nhẹ nhõm: "Khó trách ngày hôm qua khi đó cô ta còn cười với em, lúc ấy em còn tưởng rằng cô ta đang khiêu khích chúng ta nữa."
Giang Nguyệt Vi không biết có chuyện như vậy, thế nhưng từ chuyện Tôn Thục Mẫn muốn lôi kéo người mà nói, hiện tại cô trên cơ bản có thể xác định Tôn Thục Mẫn không mở quán mì mà là quán sủi cảo, như vậy đối với bọn họ sự ảnh hưởng càng thêm lớn rồi, đã đến lúc để ý thôi.
Rất nhanh, ngày tháng dần dần bước tháng Chín, thời tiết nóng bức vẫn như cũ, Vạn Tú Trân quay trở về làm việc, Giang Nguyệt Vi vội vàng hỏi tình huống của cô ta, cuối cùng lại nói: "Anh ta có đánh cô không?"
Vạn Tú Trân khẽ gật đầu: "Anh ta đã đánh khi biết tôi đến tòa án khởi kiện, về sau lúc hòa giải tòa án có cảnh cáo anh ta, bây giờ anh ta cũng không dám ra tay nữa.”
Giang Nguyệt Vi liền biết, lúc bị ức hiếp, chỉ có bạn cứng rắn thì đối phương mới kiêng kị: "Vậy là được rồi, chỉ cần cô kiên định muốn ly hôn tòa án nhất định sẽ đứng về phía cô."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/song-lai-tro-ve-ly-hon-tra-nam-ket-hon-chop-nhoang/chuong-164.html.]
Vạn Tú Trân cũng thở phào nhẹ nhõm, tuy rằng hai chữ "kiện" nói rất đơn giản, thế nhưng quá trình thực tế thật sự quá phiền toái, hơn nữa lần đầu tiên cô ta trải qua loại chuyện này, khó tránh khỏi va chạm, nhưng mà người tòa án so với hội phụ nữ vẫn tốt hơn chút, cho nên sự tình tiến hành vẫn thuận lợi, chỉ là bên người đàn kia không phối hợp lắm, cho nên chuyện ly hôn cũng còn phải kéo dài thêm nữa,
Vạn Tú Trân đi làm bình thường, Giang Nguyệt Vi cuối cùng cũng không cần cô trông con nữa, tuy rằng đứa nhỏ mềm mại đáng yêu, nhưng mà anh trai thật sự là ầm ĩ, mỗi ngày đều muốn xuống lầu chơi, hoàn toàn khác với em gái, cô cũng có chút hoài nghi anh trai có phải có chút chứng tăng động hay không, nhưng mà nhỏ như vậy chắc hẳn cũng sẽ không có nhiều chứng rối loạn, nhưng cô vẫn lo lắng, vì thế bèn nói nghi ngờ của bản thân cho chồng.
Hiện tại đứa nhỏ đã gần bốn tháng, cũng mơ hồ biết xoay người, Tưởng Chính Hoa lúc này đem hai anh em đặt ở trên giường để cho bọn chúng tự mình luyện tập, nghe Giang Nguyệt Vi nói như vậy chắc chắn là không vui, vì thế đưa tay bế anh trai lên, nhìn trái nhìn phải, ngoại trừ anh tuấn đẹp trai đáng yêu ra, không có bất kỳ khuyết điểm nào, nhìn thế nào cũng sẽ khiến cho người ta thích.
Vì vậy anh nhịn không được mà hôn lên mặt thằng nhóc thối một cái: "Làm sao có thể chứ, đứa bé còn nhỏ như vậy, làm sao có thể bị bệnh tăng động được?"
Tưởng Thanh Ngạn được hai tay anh đỡ, cho rằng anh chơi đùa với mình, hai chân liền hưng phấn đạp loạn, nhưng lại không nghĩ tới trực tiếp đạp qua đạp lại chỗ nào đó của người đàn ông.
Động tác bất ngờ không kịp đề phòng, khiến cho người đàn ông kêu đau một tiếng, sau đó nhanh chóng đặt đứa nhỏ sang một bên, nhanh chóng ôm bảo bối của mình.
Giang Nguyệt Vi nhìn chồng, không thể nhịn được, lúc này "phì" cười, vội vàng ôm con, giáo dục đứa bé: "Tưởng Thanh Ngạn, con quá tàn nhẫn rồi đó? Thế mà con lại dám đạp cha sao?"
Tưởng Chính Hoa tức c.h.ế.t mất, ngước khuôn mặt nghẹn đỏ nhìn Giang Nguyệt Vi: "Em còn cười? Nếu như anh bị phế thì cả đời này em cũng không nhận được vui vẻ đâu.”
Giang Nguyệt Vi cũng không muốn cười, nhưng mà cô nhịn không được, vừa nghe người đàn ông nói như vậy, lúc này biện giải: "Nhưng em không phải cố ý, nhịn không được mà!"
Tưởng Chính Hoa nhìn thủ phạm ở một bên, chỉ thấy thằng nhóc được ôm vào trong ngực, lúc này đang cười "khanh khách", bắp chân cũng còn đang đạp, căn bản không có ý dừng lại.
Được, đứa con trai này, nói không chừng thật sự có chứng tăng động, mấy cước vừa rồi, thật sự đau c.h.ế.t anh.
Anh cắn răng nói: "Anh cảm thấy em nói đúng, hiện tại anh cũng nghi ngờ thằng bé có chứng tăng động."
Tưởng Thanh Ngạn mỗi ngày đều bên bờ bị đánh m.ô.n.g điên cuồng thăm dò, Giang Nguyệt Vi cười cười: "Vậy lần sau kiểm tra sức khỏe chúng ta cứ hỏi một chút."
Nhưng còn khoảng cách lần kiểm tra sức khỏe lần sau còn phải hai tháng, cho nên nhân lúc được nghỉ ngơi, Giang Nguyệt Vi đã tranh thủ thời gian đến trường đại học xem tình hình trang trí.
Bên này phòng ốc bởi vì có thêm một cái sân, sân xem như là xây dựng lại, cho nên tốn thời gian nhiều hơn một chút, lúc cô đến, viện mới vừa mới làm, thế nhưng phòng bên trong lúc đầu đã được làm xong, bởi vì căn phòng lúc đầu cũng không cũ như vậy, cho nên quét lại tường một chút, lại chuyển đồ đạc bọn họ không cần đi, toàn bộ không gian cũng vô cùng lớn.
Giang Nguyệt Vi hỏi Điền Á Đông: "Đại khái khi nào thì làm xong?"
Điền Á Đông biết bọn họ muốn mở cửa hàng, cho nên cũng ra sức làm: "Phỏng chừng nửa tháng, chúng ta trang trí xong, cô phải để thêm vài ngày nữa, khoảng hai mươi ngày sau có thể khai trương."
Căn nhà vừa mới trang trí chắc chắn phải thông gió, dù sao trước mắt bọn họ mở cửa hàng tiền vốn còn đang gom góp, cho nên Giang Nguyệt Vi cũng không gấp gáp .