Sống Lại Trở Về, Ly Hôn Tra Nam, Kết Hôn Chớp Nhoáng - Chương 163
Cập nhật lúc: 2025-05-18 02:13:32
Lượt xem: 6
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6KrnjYynG1
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Vì thế Giang Nguyệt Vi suy nghĩ một hồi, lúc này cùng Mã Ái Vân đi ra ngoài cửa hàng xem tình hình, quả nhiên một căn nhà ở góc nghiêng đối diện với cửa hàng thật sự có người đang trang trí.
Giang Nguyệt Vi đi tới, bên trong rất nhanh có một người phụ nữ đi ra, ngoại hình còn rất xinh đẹp, nhìn thấy cô liền cười: "Xin chào, cô là bà chủ của tiệm mì Phúc Tâm Giang Nguyệt Vi đúng không? Tôi là Tôn Thục Mẫn."
Giang Nguyệt Vi không nghĩ tới cô ta sẽ nhận ra mình, nhưng mà ngẫm lại thì quán mì Phúc Tâm gần đây nổi tiếng như vậy, hỏi thăm một chút là biết cũng không có gì kỳ lạ: "Xin chào, các cô đang trang trí sao?"
"Đúng vậy." Tôn Thục Mẫn rất nhiệt tình: "Tôi ở nhà nhàn rỗi không có việc gì làm, nhìn gần đây nhiều hộ gia đình cá nhân như vậy, cũng muốn g.i.ế.c thời gian một chút, cho nên cũng mở một cửa hàng, sau này mong cô giúp đỡ nhiều hơn."
Nghe hai chữ giúp đỡ, Giang Nguyệt Vi nở nụ cười: "Tôi cũng mới mở hơn nửa năm, nếu như cô mở quán mì tôi có thể chỉ điểm một hai, còn những cái khác thì tôi không dám."
Tôn Thục Mẫn hình như nghe ra ý tứ trong lời nói của cô, nhưng cô ta không có nói, chỉ vén sợi tóc rủ xuống bên má ra sau tai cười nói: "Tôi còn chưa biết mở cái gì, trước tiên trang trí xong rồi mới nói sau, đến lúc đó đi xem thử nên bán cái gì.”
Giang Nguyệt Vi nghe vậy có chút buồn cười, nếu như chưa có nghĩ kỹ muốn làm cái gì, vậy làm sao có thể cứ như vậy mà trang trí cửa hàng, hoặc là chỉ là cô ta không muốn nói, hoặc là cô ta thật sự mở quán mì nên mới khó nói.
Nếu như cô ta không nói, Giang Nguyệt Vi cũng biết điều không hỏi nữa, nói vài câu rồi xoay người trở về cửa hàng.
Tôn Thục Mẫn nhìn bóng lưng cô rời đi, cũng rất nhanh xoay người, ý cười vừa rồi treo trên mặt chậm rãi thu lại.
Cô ta vốn dĩ là khinh thường mở cửa hàng gì đó, dù sao đây cũng là một cách nói khác của "đầu cơ trục lợi" mà thôi, hơn nữa chỉ có người không có việc làm mới có thể đi làm loại này, thế nhưng từ lần trước ăn sủi cảo ở Phúc Tâm, cô ta cảm thấy cũng không tệ lắm, cho nên đã để ý một chút.
Không thể không nói, vị trí này tương đối không tệ, công thêm vào kì nghỉ, học sinh rất nhiều, quán mì Phúc Tâm mỗi ngày làm ăn thật sự rất tốt, cô ta thật sự động lòng rồi, sau đó cô ta lại quan sát thêm một vài ngày, cảm thấy vị trí tốt như vậy, cô ta không mở thì phí quá, vì thế lúc đó ngay lập tức quyết định với chồng.
Tuy rằng quyết định muốn mở cửa hàng, thế nhưng muốn mở cái gì lại trở thành một vấn đề lớn, sau đó cô ta bèn đến nơi xem một chút, những thứ người khác mở nhiều đều là các loại tiệm cắt tóc, quày bán quà vặt, quần áo gì đó.
Những cửa hàng này nhập hàng quá phức tạp, Tôn Thục Mẫn nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng quyết định mở một tiệm sủi cảo ở đây, chủ yếu là gần nhà, chi phí thấp, hơn nữa chủ tiệm Giang Nguyệt Vi bán mì, vì thế cô phải bỏ qua.
Thế nhưng cái này tất nhiên cũng không thể nói với Giang Nguyệt Vi, tránh cho người ta tranh chấp với cô ta, cô ta thậm chí cũng đã nghĩ kỹ, muốn cửa hàng có chỗ đứng ở chỗ này, thế thì chắc chắn phải ngon hơn so với sủi cảo của Phúc Tâm, giá cả so với bọn họ cũng phải rẻ hơn.
Sủi cảo kia trước đó cô ta đã nghiên cứu qua, cũng không biết tình hình gì, như thế nào cô ta cũng không làm ra được nhân bánh có hương vị giống như của bọn họ, hiện giờ cái này cô ta không định nghiên cứu nữa, chỉ định lúc mở cửa hàng cũng học theo Giang Nguyệt Vi, trước tiên bán miễn phí ba ngày, tiếp tới sau đó lại hạ giá xuống, khẳng định có thể thu hút được lượng khác của bên cô đến đây.
Nghĩ đến đây, cô ta quay đầu lại nhìn thoáng qua, nhìn thấy Giang Nguyệt Vi cùng Mã Ái Vân đang bế đứa nhỏ muốn đi về, Hứa Văn Thiến vẻ mặt thản nhiên, không biết đã đưa cho cô gì đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/song-lai-tro-ve-ly-hon-tra-nam-ket-hon-chop-nhoang/chuong-163.html.]
Tôn Thục Mẫn hơi híp mắt, thậm chí, nếu như có thể, có phải có thể cướp nhân viên tên Hứa Văn Thiến kia hay không?
Lúc trước Tôn Thục Mẫn ăn mì ở Phúc Tâm đã biết rằng Hứa Văn Thiến chỉ ở đó làm công mà thôi, con người cô bé không thích nói chuyện thế nhưng lại làm việc vô cùng nghiêm túc, vừa ở đó đã làm việc tận mấy tháng, chắc chắn biết được bên trong sủi cảo được làm như thế nào, chỉ cần đến lúc đó Tôn Thục Mẫn đẩy tiền lương cao hơn một chút, kiểu người giống như cô bé này nhất định sẽ điên cuồng chạy đến chỗ cô ta.
Trong lòng có suy nghĩ như vậy nên cô ta cũng đã nghĩ xong xuôi để cho người đi hỏi thăm tình hình của bên kia như thế nào.
Sau khi tiễn Giang Nguyệt Vi đi, Hứa Văn Thiến theo bản năng ngước mắt lên nhìn sang, sau đó nhìn thấy một người phụ nữ ở phía đối diện mỉm cười với mình.
Đối diện cũng sắp mở quán ăn, cô bé cũng có chút vui vẻ không nổi, bởi vì biết cho dù là đối phương mở gì thì khẳng định cũng sẽ có chút ảnh hưởng đối với bọn họ, hiện tại cô bé ở chỗ này có ăn có ở, Giang Nguyệt Vi đối với cô bé rất tốt, tiền lương cũng nhiều hơn so với người bên ngoài, cho nên cô bé hy vọng việc làm ăn của nơi này vẫn tốt như trước, cho dù mệt một chút cô bé cũng không sao hả.
Vì lẽ đó thế nên bây giờ người phụ nữ kia cười với cô bé thì cô bé càng buồn bực, thế nhưng cô bé cũng không thể vô cớ lạnh mặt với người khác, cho nên cũng nở nụ cười đáp lại, lúc xoay người vào cửa hàng bèn nói với Giang Nguyệt Hà, sau đó lại nói: "Sau này chúng ta chính là đối thủ cạnh tranh với cô ta, vừa rồi cô ta lại cười với tôi, là đang khiêu khích chúng ta sao?"
Giang Nguyệt Hà cảm thấy không có người nào ngốc như vậy, vì vậy mỉm cười nói: "Không phải là cậu nghĩ nhiều đấy chứ? Người ta khiêu khích cậu để làm gì hả?"
Hứa Văn Thiến cũng hy vọng là do cô bé nghĩ nhiều: "Cậu nói xem chúng ta có nên đi nghe ngóng bọn họ bán gì hay không?"
Vẻ mặt Giang Nguyệt Hà ung dung: "Hỏi thăm làm gì, mấy ngày nữa lúc bọn họ buôn bán không phải sẽ biết sao? Cậu đừng nóng vội, binh đến tướng chặn, chúng ta cũng không thể khiến cô ta không mở nữa có đúng không?"
Hứa Văn Thiến thật sự muốn cho người phụ nữ kia đừng khai trương ở chỗ này, thế nhưng đó cũng chỉ là nghĩ thầm mà thôi, vì vậy cũng không nói gì nữa, bởi vì bất luận như thế nào, cửa hàng đối diện chắc chắn là khai trương chắc rồi..
Ngày hôm sau đi làm như thường lệ, sau khi bận rộn cả buổi sáng thì các cô cũng được nhàn rỗi, Nguyệt Hà bèn đi ra ngoài mua xương tủy, để Hứa Văn Thiến trông cửa hàng một mình.
Không lâu sau, một bà lão đi tới, gọi một phần sủi cảo, lúc chờ đồ ăn liền bắt đầu lảm nhảm chuyện nhà với Hứa Văn Thiến, hỏi tình hình trong nhà cô bé.
Kiểu tình huống này thường xuyên có trong cửa hàng, lúc Hứa Văn Thiến rảnh rỗi cũng sẽ cùng khách hàng hàn huyên hai câu, cho nên bà ta hỏi một câu cũng một câu, nào ai biết được cuối cùng cứ nói mãi, bà lão đã chạy tới tiền lương của cô bé.
Hứa Văn Thiến đương nhiên sẽ không nói cho bà ta biết tiền lương của bản thân, chỉ qua loa nói: "Cũng không có bao nhiêu, chỉ có lương cơ bản nhất của nữ công nhân nhà máy, có thể nuôi sống bản thân mà thôi."
Bà lão kia "aif" một tiếng: "Vậy không phải chỉ có mười mấy đồng thôi sao?"
Hứa Văn Thiến chỉ cười không nói, bà lão kia liền cho rằng cô bé thật sự chỉ có hơn mười đồng tiền lương, cho nên lại nói: "Vậy bà chủ các cô thật sự là keo kiệt, mỗi ngày làm ăn tốt như thế vậy mà chỉ cho cô chút tiền lương như thế thôi sao?"