Sống Lại Trở Về, Ly Hôn Tra Nam, Kết Hôn Chớp Nhoáng - Chương 162
Cập nhật lúc: 2025-05-18 02:13:29
Lượt xem: 6
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6po5Y7GJW7
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Chuyện cứ như vậy kéo dài trước, cho nên Tưởng Phúc Dân từ bệnh viện trở về trước, vừa lúc Mã Ái Vân gọi điện thoại tới, ông ấy cũng không có gì để giấu, tất cả đều nói hết.
Mã Ái Vân nghe vậy thì sửng sốt một lát, đợi sau khi phản ứng lại, thiếu chút nữa không khỏi tạ thế ngay tại chỗ. Lưu Thải Nga này, cũng không biết là thật sự yêu thương đứa nhỏ hay là giả vờ yêu thương nó, sau khi sinh ra Nha Nha cũng không thấy cô ta đối xử tốt với Nha Nha được bao nhiêu, ấy vậy mà lúc này lại đề nghị cần có con?
Bà cúp điện thoại, quay về nhà lập tức nói chuyện này với Tưởng Chính Hoa.
Tưởng Chính Hoa nói: "Nếu cô ta đã nói đồng ý ly hôn, vậy thì trước tiên cứ xem thử đi, dù sao đến khi đó nếu như không ly hôn nữa thì khởi kiện, tình hình của cô ta cũng không chắc có thể tranh giành với chúng ta."
Giang Nguyệt Vi không nghĩ tới Lưu Thải Nga lại gặp phải khó khăn, lúc trước bà Lưu gặp khó khăn, hiện tại cô ta cũng gặp khó khăn, thật sự là nhất mạch tương truyền, nhưng nếu như cô ta thật sự quyết tâm muốn có con, vậy việc này thật sự đúng là rất khó làm, dù sao cô ta thật sự rất cực đoan.
Rất giống như lúc trước Giang Nguyệt Vi cũng không có cho cô ta hứa hẹn gì đó, còn cô ta lại một lòng cho rằng cô không thể sinh con, muốn đưa đứa nhỏ cho cô nhận làm con thừa tự, thậm chí sau khi biết cô mang thai cũng không từ bỏ suy nghĩ này, vì để đạt được mục đích của bản thân, cuối cùng lại làm ra chuyện hạ thuốc nhuận tràng, cho nên nếu như cô ta thật sự muốn có đứa nhỏ, nhà họ Tưởng không đưa nói không chừng cô ta vẫn sẽ làm loạn hết lần này đến lần khác.
Nhưng mà bây giờ cũng chỉ có thể như vậy trước đã, cho nên chuyện Tưởng Chính Quang ly hôn, cứ như vậy bị gác lại.
Mặc dù Vạn Tú Trân cũng muốn đến tòa án kiện, thế nhưng cô ta cũng sợ chồng không đồng ý, hiện tại nghe bọn họ nói chuyện của Tưởng Chính Quang xong, trong lòng càng không yên tâm, vì thế lo sợ bất an hỏi: "Lỡ như tôi trở về đề nghị ly hôn, anh ta lại đánh tôi thì làm sao bây giờ?"
Thể trạng giữa nam nữ có chênh lệch lớn, Giang Nguyệt Vi cũng không chỉ cô ta nói gì mà "Anh ta đánh cô thì cô đánh trở lại", nhưng mà, cô cũng là lần đầu tiên gặp phải loại tình huống như này, cho nên quá trình cụ thể diễn ra như thế nào cũng không hiểu, cho nên cô bèn bảo Vạn Tú Trân đến tìm người của hội phụ nữ hỏi một chút, chờ hỏi thăm rõ tình huống sẽ nhắc tới chuyện kiện tụng.
Sau đó, Vạn Tú Trân xin nghỉ vài ngày, Giang Nguyệt Vi cho rằng việc này của Vạn Tú Trân rất nhanh có thể được hội phụ nữ trợ giúp, nhưng mà không nghĩ tới, người đàn ông kia lại vô sỉ đến mức cũng đến tìm hội phụ nữ, để cho người của hội phụ nữ nể tình ở chỗ con cái, đến khuyên Vạn Tú Trân đừng ly hôn.
Mấu chốt là, người của hội phụ nữ thật sự đúng là đã khuyên Vạn Tú Trân, nói cái gì mà nể tình con cái, nể mặt chồng cô ta đã hối hận như vậy, hãy cho anh ta thêm một cơ hội nọ kia, khiến cho Giang Nguyệt Vi tức giận quá chừng, cô không nghĩ tới một tổ chức nói bảo vệ quyền lợi của phụ nữ, không những không bảo vệ phụ nữ thì thôi đi lại còn đi giúp người đàn ông kia nữa?
Thế nhưng vẫn may may là Vạn Tú Trân không có nhượng bộ, sau khi biết được quy trình, cô ta liền trực tiếp đến tòa án để khởi kiện.
Khởi tố là một quá trình rất dài, cho nên Vạn Tú Trân bận rộn xong liền đến làm việc, nơi này là đại đội quân khu, người đàn ông kia lúc trước bị Tưởng Chính Hoa đánh một trận, cũng không dám tới tìm thẳng Vạn Tú Trân, chuyện của cô ta trước đó cũng tạm thời bình ổn.
Rất nhanh, hai đứa nhỏ đã đầy trăm ngày, buổi tối hôm trước, Tưởng Chính Hoa và Giang Nguyệt Vi bàn bạc có nên tổ chức một bữa tiệc trăm ngày cho đứa nhỏ hay không, thế nhưng Giang Nguyệt Vi nghĩ đến lúc trước mua nhà cũng đã móc sạch tài sản của bọn họ, hiện tại thu nhập trong cửa hàng trước mắt cũng chỉ đủ duy trì sinh hoạt với trang trí phòng ốc, bữa tiệc mừng trăm ngày này Giang Nguyệt Vi cũng không muốn tùy tiện làm qua loa, cho nên không có đồng ý.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/song-lai-tro-ve-ly-hon-tra-nam-ket-hon-chop-nhoang/chuong-162.html.]
Mặc dù Tưởng Chính Hoa rất muốn làm, nhưng cô nói đã là hợp lý, muốn làm thì phải làm náo nhiệt, nhưng bữa tiệc trăm ngày cái gì cũng không làm, lại giống như ngay cả một chút ý tứ cũng không có, vì thế hai vợ chồng bàn bạc một phen, sáng sớm hôm sau mang theo con ra ngoài chụp ảnh mừng trăm ngày.
Lúc chụp ảnh, em gái vô cùng nghe lời, còn anh trai thì không ngoan ngoãn, một lúc nháo nhào như này, một lát lại ồn ào như kia, không đến mức khiến cho người của tiệm chụp ảnh tức giận nhưng lại khiến Tưởng Chính Hoa tức giận không nhẹ, anh cảm thấy đứa nhỏ này thật sự quá hư, hư đến muốn đánh m.ô.n.g thằng nhóc.
Nhưng mà nể tình đứa trẻ còn nhỏ, anh chỉ có thể điên cuồng dỗ dành, sau khi chụp ảnh xong, trên đường về nhà, bọn họ lại đi đường vòng, đi tìm Điền Á Đông, giao bản vẽ thiết kế cho anh ta, để anh ta bắt tay vào chuẩn bị chuyện trang trí nhà cửa.
Mặc dù Giang Nguyệt Vi muốn trước khi khai giảng có thể mở cửa hàng, thế nhưng cũng đã sắp khai giảng, căn nhà này không giống với căn lúc trước, chỗ phải làm cũng rất nhiều, cho nên việc này có lẽ không thành được.
Mấy ngày sau, Vạn Tú Trân lại muốn xin nghỉ, Giang Nguyệt Vi biết hiện tại bọn họ đã đến tòa án giải thích quy trình, cho nên lúc Vạn Tú Trân xin nghỉ, cũng lên tiếng dặn dò: "Cô nhất định phải kiên trì với lập trường của bản thân, chồng cô có thể đánh cô một lần sau này ắt sẽ có vô số lần, đừng nghĩ rằng anh ta sẽ thay đổi."
Điều này Vạn Tú Trân làm sao có thể không biết được cơ chứ, cô ta lúc trước chính là tin vào quá nhiều lời cam đoan của người đàn ông kia, cho nên mới kéo dài đến hôm nay không thể ly hôn được, hiện tại cho dù cô có phải đánh đổ cuộc hôn nhân này cũng phải ly hôn: "Tôi biết, tôi sẽ không thỏa hiệp thêm lần nữa đâu ."
Vạn Tú Trân không có ở đây, Giang Nguyệt Vi chỉ có thể bỏ sách giáo khoa xuống trước rồi tự mình trông nom đứa nhỏ, có đôi khi bận rộn không ngơi nghỉ, Mã Ái Vân từ cửa hàng trở về giúp đỡ.
Hôm nay Mã Ái Vân từ cửa hàng trở về đã lập tức nói với Giang Nguyệt Vi: "Căn nhà bên cạnh chúng ta hình như có người đang trang trí đó, mẹ vụng trộm hỏi người trang trí một chút, hình như bọn họ cũng sắp mở quán mì, vậy đến lúc đó việc làm ăn của chúng ta có phải sẽ bị ảnh hưởng hay không?"
Hiện tại bên kia người ta đã bày sạp đã càng ngày càng nhiều, có người bán rau, bán đồ vặt, còn có người bán quần áo, khắp nơi đâu đâu cũng là đồ, chỗ đó nghiễm nhiên cũng trở thành một con phố nhỏ, vì vậy có người mở cửa hàng theo cũng không kỳ quái, nhưng mà, người ta cũng muốn mở quán mì sao?
Cùng một con đường, hai quán mì, lượng khách kia nhất định sẽ bị cắt giảm, thế nên cô gật đầu: "Chắc chắn sẽ có."
Mã Ái Vân nhíu mày: "Vậy thì làm sao bây giờ? Đây không phải là tới cướp buôn bán sao?"
Người ta mở cái gì Giang Nguyệt Vi không có cách nào để khống chế, nếu như đối phương không cố ý quấy rối mà nói, ảnh hưởng chắc hẳn sẽ không quá lớn: "Mẹ xác định người ta muốn mở quán mì sao?"
Mã Ái Vân chỉ hỏi công nhân lắp đặt thiết bị, cho nên cũng không chắc chắn cho lắm: "Không biết, công nhân nói như vậy."
Mặc kệ bên kia mở cái gì, chỉ cần là đồ ăn, nhất định sẽ giảm đi ít nhiều khách hàng .