Sống Lại Trở Về, Ly Hôn Tra Nam, Kết Hôn Chớp Nhoáng - Chương 161
Cập nhật lúc: 2025-05-18 02:13:27
Lượt xem: 12
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2LLgFn4wT7
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cô nhìn Vạn Tú Trân: “Đúng, mặc dù quá trình này có thể sẽ lâu một chút, nhưng chỉ có cách này mới có thể giải quyết được cho cô.”
Vạn Tú Trân đã rất muốn kết thúc cuộc hôn nhân này rồi, cho nên vội vàng đồng ý: “Để tôi nghĩ trước đã, đến lúc đó lại đi hỏi thử xem sao.”
Nói xong, cô lại nhìn Giang Nguyệt Vi bảo đảm nói: “Tôi sẽ nghĩ ra cách giải quyết, sẽ không ảnh hưởng đến công việc của tôi.”
Giang Nguyệt Vi biết cô ta đang lo lắng cái gì, đời trước cô cũng là dạng người giống với Vạn Tú Trân, gặp phải một người đàn ông tồi, bị bạo hành gia đình cũng không biết làm thế nào, nhưng lúc đó cô không tỉnh táo, chưa từng nghĩ đến ly hôn, bây giờ Vạn Tú Trân đã nghĩ đến ly hôn, đương nhiên cô nguyện ý giúp đỡ cô ta: “Nếu như có chuyện gì cần giúp đỡ thì nói.”
Mã Ái Vân đã nhớ kĩ đoạn đối thoại này, đợi khi về nhà ăn xong cơm trưa, bà kéo Giang Nguyệt Vi và Tưởng Chính Hoa vào trong phòng, lén lút hỏi: “Vậy bây giờ Chính Quang không ly hôn được, có phải cũng có thể đến tòa án kiện Lưu Thải Nga không?”
Giang Nguyệt Vi gật đầu: “Bây giờ chú Ba muốn ly hôn sao?”
Mã Ái Vân than thở, lúc trước thằng Ba đã đi đề nghị một lần với Lưu Thải Nga, nhưng cô ta không chịu, xem dáng vẻ là muốn sống c.h.ế.t với bọn họ đến cùng: “Cô ta không chịu, xem dáng vẻ là đến lúc ra đây cũng không chịu đâu, vậy thì chắc chắn không được.”
Giang Nguyệt Vi nói: “Nếu đến tòa án kiện cô ta, người của đại đội chúng ta sẽ biết hết đó.”
Mã Ái Vân cũng do dự chuyện này, suy cho cùng thì ba đứa cháu gái vẫn còn ở đó, nếu ồn ào quá lớn, ảnh hưởng ba đứa cháu gái cũng không tốt lắm.
Nhìn thấy bà do dự, Tưởng Chính Hoa cũng nói: “Chính Quang muốn ly hôn, người của đại đội sớm muộn gì cũng biết thôi, bây giờ ly hôn còn tốt hơn một chút, dù sao Lưu Thải Nga ở trong đó cũng không gây chuyện được, nếu đợi cô ta ra ngoài rồi mới lại đề nghị ly hôn vậy thì không dễ nói rồi.”
Trong lòng Mã Ái Vân cũng lo lắng, nhưng thừa nhận rằng thằng Hai nói không sai, bây giờ Lưu Thải Nga quyết tâm không ly hôn, không cần biết như thế nào, bây giờ cô ta ở trong đó không gây sự được, nếu ra ngoài rồi thì thực sự khó nói, “Để mẹ gọi điện thoại về cho cha con thương lượng một chút.”
Thế là, Mã Ái Vân trực tiếp đi ra ngoài gọi điện thoại, điện thoại là do bí thư đại đội bắt máy, sau khi khách sáo vài câu thì nhờ anh ta giúp đỡ đi gọi người.
Trong nhà bây giờ không có điện thoại rất phiền phức, bà đợi nửa ngày bên đó mới đến nghe điện thoại, bà vừa mở miệng đã nói ra hết suy nghĩ của mình ra cho chồng nghe, bên đó im lặng một lúc, mới đè thấp giọng nói: “Lưu Thải Nga bởi vì thằng Hai nhắc đến chuyện này mà tự sát rồi, bây giờ vẫn còn đang ở trong bệnh viện cấp cứu.”
Sau khi Giang Nguyệt Vi sinh con xong, gánh nặng trong lòng Tưởng Chính Quang cũng có thể buông bỏ hoàn toàn, anh ta thầm chuyện ly hôn của bản thân cũng nên giải quyết sớm một chút mới được, chỉ có điều trước đó anh ta cũng đã nói một lần với Lưu Thải Nga thế nhưng cô ta không đồng ý, sau đó anh ta bèn đi hỏi thăm tình hình thì người ta nói với anh ta đến tòa án kiện ly hôn cũng được.
Trong khoảng thời gian này Tưởng Chính Quang đã nghĩ tới nghĩ lui rất nhiều lần, cuối cùng hôm qua anh ta cũng quyết định đi nói chuyện với Lưu Thải Nga, không ngờ rằng khi anh ta vừa nói muốn ly hôn thì Lưu Thải Nga đã trực tiếp mắng chửi người, lúc đó Tưởng Chính Quang cũng tức giận, nói nếu cô ta không đồng ý ly hôn thì anh ta sẽ khởi kiện ly hôn, ai có thể ngờ được rằng ngay lúc ấy Lưu Thải Nga lập tức đập đầu vào tường ngất xỉu hôn mê, dọa đến mức công an phải đưa đến bệnh viện ngay tại chỗ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/song-lai-tro-ve-ly-hon-tra-nam-ket-hon-chop-nhoang/chuong-161.html.]
Cũng may tình trạng không quá tồi tệ, chỉ là xuất huyết một chút m.á.u ở phía dưới màng cứng não, chấn động não độ nhẹ, hiện giờ ở trong bệnh viện truyền dịch, mê man một ngày cuối cùng cũng tỉnh lại, bây giờ Tưởng Chính Quang và công an đều đang canh giữ ở trong bệnh viện, phỏng chừng phải thêm một ngày nữa mới có thể quay trở về đồn cảnh sát.
Lần này người bên phía công an không có thông báo cho người của nhà họ Lưu, thế nhưng cũng không biết đã chuyện gì xảy ra mà người nhà họ Lưu lại biết được, khi bà Lưu đến bệnh viện, thở hổn hển chỉ thẳng vào Tưởng Chính Quang mà mắng chửi, nói nhà họ Tưởng quá nhẫn tâm, đưa người vào đồn công an thì thôi, còn phải ngay trong lúc này đề nghị ly hôn, căn bản không bận tâm đến cảm nhận của ba đứa nhỏ.
Tưởng Chính Quang không muốn cãi nhau với bà ta, vì thế dù cho bà ta mắng chửi anh cũng chỉ yên lặng lắng nghe, ra sao cũng không lên tiếng, bà Lưu mắng quá nhiều tới nỗi công an cũng nhìn không nổi, trực tiếp đuổi người đi.
Lúc này bà Lưu mới bị đuổi đi, Tưởng Chính Quang quay trở lại phòng bệnh, nhìn Lưu Thải Nga bằng ánh mắt lạnh lùng: "Nếu lần sau cô còn náo loạn như thế này, như vậy tôi chỉ có thể đem sự thật nói cho bọn trẻ, để cho ba người bọn nó biết tại vì sao tôi nhất quyết muốn ly hôn với cô.”
Lưu Thải Nga nằm trên giường, nghe thấy lời này, trong lòng cười nhạt một tiếng, cô ta ở bên trong tù đã cải tạo thật tốt, giảm án là điều chắc chắn thế nhưng anh ta lại nhanh chóng muốn xóa bỏ quan hệ với cô ta như thế, dù cho cô ta là mẹ của ba đứa nhỏ.
Nhưng mà bây giờ, cô ta không thể xung đột với anh ta, sau khi thở hắt ra, cô ta mới bình tĩnh trở lại: "Được, ly hôn thì có thể, nhưng mà không phải bây giờ."
Nói xong, cô ta lại nhìn về phía người đàn ông: "Ba đứa nhỏ, đều là thịt rơi từ trên người tôi xuống, nếu như hai chúng ta thật sự ly hôn, con anh cũng phải cho tôi một đứa chứ?"
Tưởng Chính Quang nghe vậy hơi sửng sốt, ở nông thôn bọn họ mặc dù chuyện ly hôn rất hiếm khi xảy ra, thế nhưng bình thường khi ly hôn con cái đều là theo nhà trai, để thuận tiện cho nhà gái tái giá, anh ta không nghĩ tới Lưu Thải Nga lại nói muốn có con?
Cô ta làm chuyện như vậy, vậy mà còn muốn có con, anh ta làm sao có thể yên tâm giao đứa con cho cô ta được cơ chứ?
Đang suy nghĩ thì Lưu Thải Nga lại nói: "Chúng ta cùng nhau sinh sống bảy năm, tôi không có công lao cũng có khổ lao, chúng ta có thể dễ hợp dễ tan, cho dù tôi có xứng với tội thì anh cũng phải cho tôi."
Tưởng Chính Quang cuối cùng cũng nghe ra ý tứ của cô ta, hai người kết hôn bảy năm, giờ đây sắp ly hôn, cô ta cũng muốn có con, cũng muốn gia sản, gia sản kỳ thật không cần nói vì khi đến lúc đó anh ta cũng sẽ cho cô ta, thế nhưng con cái không thể.
Anh ta lập tức nói: "Lưu Thải Nga, tiền tôi có thể đưa cho cô, nhưng nếu đứa con đưa cho cô, cô sẽ phải nuôi con nó như thế nào?"
Lưu Thài Nga cắn răng nói: "Cái này không cần anh quan tâm, con là do tôi sinh ra, cho dù tôi phải liều cả mạng cũng chắc chắn không để cho con chịu khổ."
Tưởng Chính Hoa cũng không muốn từ chối cô ngay tức thì, nếu không thì cô ta cái gì cũng có thể làm được: "Được, cái này chúng ta có thể ký thỏa thuận ly hôn trước."
Lưu Thải Nga cũng không ngốc, nghe xong liền nói: "Tôi không tin anh, chuyện thỏa thuận anh chỉ có thể chờ tôi ra ngoài rồi ký, nếu như anh đã suy nghĩ kỹ càng thì hẵng quay lại nói với tôi."
Tưởng Chính Quang nghe vậy thì dừng lại, nếu như bây giờ cô ta đã nhượng bộ một chút, hơn nữa với tình hình hiện tại, anh ta cũng sẽ không tiếp tục cưỡng ép thêm: "Tôi sẽ suy nghĩ.“