Sống Lại Trở Về, Ly Hôn Tra Nam, Kết Hôn Chớp Nhoáng - Chương 160
Cập nhật lúc: 2025-05-18 02:13:25
Lượt xem: 5
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2qHvY8jxhJ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tưởng Chính Hoa: ....
Giang Nguyệt Vi nhìn Mã Ái Vân: “Mẹ, mẹ đừng kích động, chúng ta hỏi xem tình huống thế nào đã, mẹ và bọn nhỏ ngồi trong xe trước đi, đừng ra ngoài.”
Tưởng Chính Hoa và Giang Nguyệt Vi rất nhanh đã xuống xe, Giang Nguyệt Vi nhìn Vạn Tú Trân: “Cô có sao không? Có cần tôi báo cảnh sát không?”
Vạn Tú Trân đang muốn nói chuyện, tên đàn ông đó đã trực tiếp xách cô ta tới bên cạnh mình, chỉ Giang Nguyệt Vi, bảo bọn họ biến đi.
Giang Nguyệt Vi tức điên rồi: “Anh bị điên à, một người đàn ông trưởng thành lại ra tay tàn nhẫn như vậy, không sợ đánh c.h.ế.t cô ta à?”
Tên đàn ông đó xì một tiếng: “Ở đâu ra một tên thần kinh, hai người chúng tôi đánh nhau, tôi đánh người đàn bà của tôi, cô quản được chắc?”
Giang Nguyệt Vi cắn răng: “Cô ấy trước đó một mình, sau đó mới thành vợ của anh, đánh người là sai rồi, một người đàn ông trưởng thành như anh, trừ việc ức h.i.ế.p người nhà, anh còn có thể làm được gì?”
Tên đàn ông đó bị cô mắng, ngay lập tức cũng nổi giận lên: “Còn mắng ông đây thêm một lần nữa thì ngay cả mấy người tôi cũng đánh.”
Giang Nguyệt Vi cảm thấy tên đàn ông này điên rồi, không cần phải nói lý lẽ với gã đó nữa, liền kéo Tưởng Chính Hoa ý muốn anh nói chuyện.
Tưởng Chính Hoa lạnh lùng nhìn tên đàn ông đó: “Buông cô ấy ra, nếu không tôi sẽ báo công an.”
Tên đàn ông đó mắng một tiếng, nghĩ cũng không thèm nghĩ đã đánh một cái vào mặt Vạn Tú Trân, giống như là cố ý: “Tôi đánh vợ tôi liên quan gì anh....”
Lời gã đó còn chưa nói xong, Tưởng Chính Hoa đã đá cho gã một cái, hiển nhiên gã đàn ông đó không nghĩ đến Tưởng Chính Hoa vậy mà lại trực tiếp đạp gã, lảo đảo lùi vài bước mới có thể đứng vững được.
Vạn Tú Trân được tự do, chạy ngay đến bên cạnh Giang Nguyệt Vi, tên đàn ông đó tức đến hổn hển, ngay lập tức đưa tay chỉ Tưởng Chính Hoa lớn tiếng mắng: “Mẹ mày...”
Tưởng Chính Hoa trực tiếp bắt tay hắn, hung hăng vặn một cái, sau đó lại hung ác vặn ra sau: “Anh mắng ai?”
Tên đàn ông đó chỉ cảm thấy cánh tay mình sắp bị trật khớp rồi, xém chút nữa là gã đã tè ra quần: “Mày là ai? Có quan hệ gì với cô ta, cô ta còn chưa ly hôn mày đã mập mờ với cô ta rồi à?”
Ánh mắt Tưởng Chính Hoa đột nhiên lạnh lẽo, trực tiếp đè gã gắt gao ở bên tường không cho nhúc nhích: “Anh có gan thì nói lại một lần nữa xem?”
Tên đàn ông này đấu với Tưởng Chính Hoa hai lần, toàn bị anh đánh đến không kịp trở tay, lúc này đã sợ rồi: “Anh hai, anh thả tay trước đi, chúng ta có gì từ từ nói.”
Tưởng Chính Hoa ghét nhất là loại đàn ông tự mình đã vô dụng còn động tay đánh phụ nữ, nhưng qua đoạn đối thoại vừa rồi của hai người bọn họ cũng biết được, đây là chồng của Vạn Tú Trân, cho nên chỉ quay đầu nhìn Vạn Tú Trân hỏi: “Cô muốn báo công an hay như thế nào?”
Vạn Tú Trân biết, nếu thật sự báo công an, đến lúc cô ta về nhà chắc chắn sẽ lại bị đánh cho một trận, bởi vì lúc trước cũng như vậy, sau khi do dự mới nói: “Bỏ đi, để cho anh ta đi đi.”
Giang Nguyệt Vi hơi bất ngờ, nhìn Vạn Tú Trân: “Anh ta ra tay hung ác với cô như vậy mà còn thả anh ta đi sao?”
Tên đàn ông đó lập tức nói: “Tôi là chồng của cô ta! Tôi sẽ không đối xử với cô như vậy nữa, mấy người mau thả tôi ra, sau này tôi không đánh cô ta nữa!”
Tưởng Chính Hoa khẽ cau mày: “Cô quyết định thả anh ta đi? Cô không cho anh ta một bài học, lần sau anh ta sẽ tiếp tục đánh cô!”
Tên đàn ông đó nói ngay: “Không, sẽ không, tôi không đánh nữa, khi nãy chúng tôi chỉ là cãi nhau nhỏ mà thôi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/song-lai-tro-ve-ly-hon-tra-nam-ket-hon-chop-nhoang/chuong-160.html.]
Giang Nguyệt Vi nghĩ đến lúc nãy tên này ra tay tàn nhẫn như vậy thì nhịn không được mắng: “Anh sắp đánh c.h.ế.t người rồi, còn không biết xấu hổ bảo là cãi nhau nhỏ thôi?”
Nói xong lại nhìn Vạn Tú Trân: “Đưa đến đồn cảnh sát nhé?”
Ý nghĩ của hai người bọn họ Vạn Tú Trân hiểu, nhưng cô ta không có cách nào khác, nếu không thả thì khi về nhà chỉ có thể bị đánh càng ác liệt hơn: “Bỏ đi, lúc trước cũng từng đưa đi rồi.”
Tưởng Chính Hoa nghe xong có hơi phiền muộn, loại tình huống này anh chắc chắn muốn thu thập người này rồi, nhưng hiện tại đương sự đã nói thả người rồi, nhất thời anh không biết nên làm gì.
Thừa dịp anh đang sững sờ, tên đàn ông đó ngay lập tức quay người, trực tiếp tránh thoát từ trong tay Tưởng Chính Hoa, anh ta vắt chân lên cổ mà chạy, chưa được một lúc đã chẳng thấy bóng dáng đâu.
Tưởng Chính Hoa cũng không đuổi theo anh ta, coi như chuyện này xong rồi, chỉ đi tới trước mặt Vạn Tú Trân: “Cô không sao chứ? Có muốn đi bệnh viện không?”
Giang Nguyệt Vi cũng nhìn Vạn Tú Trân, mặt cô ta bị tên đó đánh sưng rồi, lúc nãy còn bị đá thêm vài cái, quần bẩn thì không nói tới, không biết có bị đá bị thương không.
Dường như Vạn Tú Trân đã quen rồi, khẽ cười nói: “Tôi không sao, anh ta không đá vào chỗ hiểm, không cần đi.”
Giang Nguyệt Vi nghe xong thì nhất thời không biết nói gì, bởi vì đời trước cô cũng không khác gì Vạn Tú Trân, sau khi mỗi lần bị đánh đều nói bỏ đi, nghĩ rằng lần sau sẽ tốt hơn thôi, chịu đựng một chút là qua rồi.
Nếu cô ta đã không muốn đến bệnh viện, vậy bọn họ cũng không miễn cưỡng, thế là ba người lái xe về nhà.
Mã Ái Vân vừa thấy bọn họ lên xe, vội vàng nói: “Các con sao vậy, sao lại thả người đi rồi?”
Giang Nguyệt Vi ba câu hai lời giải thích tình hình lúc nãy cho bà, Mã Ái Vân nghe xong cũng không biết phải làm sao: “Nó hay đánh cháu như vậy sao?”
Vạn Tú Trân ngừng lại một chút mới gật đầu, sau đó kéo tay áo lên: “Đây đều là do anh ta đánh lúc trước.”
Thấy trên cánh tay của Vạn Tú Trân toàn là vết xanh tím, chi chít dày đặc, Giang Nguyệt Vi thở dài một hơi, cuối cùng cũng hiểu vì sao cô ta luôn luôn vì một chuyện nhỏ mà phản ứng mạnh mẽ vậy, là do bị đánh đến sợ rồi, cũng hiểu được tại sao cô ta luôn mặc áo tay dài, bởi vì cánh tay này căn bản không thể nhìn!
“Lúc trước cô từng báo công an rồi sao?” Cô hỏi Vạn Tú Trân.
Vạn Tú Trân gật đầu: “Nhốt vài ngày lại thả về nhà rồi.”
Giang Nguyệt Vi nhìn cánh tay của cô ta cũng cảm thấy đau, theo tiềm thức nói: “Đã từng nghĩ đến ly hôn chưa?”
Bị đánh nhiều rồi, Vạn Tú Trân cũng chịu đựng đủ rồi: “Hai ngày này tôi đã đề nghị ly hôn với anh ta, anh ta không đồng ý, tôi lại không quay về, cho nên anh ta mới tìm đến tận đây.”
Trải qua chuyện của Lưu Thải Nga, bây giờ Mã Ái Vân đã có cách giải quyết đối với loại chuyện này, bà lập tức nói: “Anh ta không đồng ý thì đi tìm trưởng bạn Phụ nữ giải quyết đi, giải quyết đến anh ta đồng ý thì thôi.”
Vạn Tú Trân lúc trước xác thực là đã từng tìm người của hội liên hiệp Phụ nữ rồi, nhưng thực tế hình như không có tác dụng gì: “Không có tác dụng gì hết, bọn họ sẽ khuyên tôi nhịn, huống hồ mỗi lần tôi bị chồng đánh xong, ngay lập tức sẽ có giấy bảo chứng xin lỗi gì đó, bọn họ càng quản không được.”
Giang Nguyệt Vi chưa tìm qua hội liên hiệp Phụ nữ bên này, nhưng đời trước lúc cô bị đánh thì đến tìm trưởng ban Phụ nữ, người ta cũng khuyên cô nhịn đi.
Nhớ đến chuyện phiền lòng của đời trước, cô cất giọng, lạnh nhạt nói: “Lời của đàn ông nếu như có thể tin, anh ta sẽ không nhiều lần đánh cô như vậy, nếu như cô thật sự muốn ly hôn, thì đến tòa án kiện anh ta.”
Vạn Tú Trân sững sờ: “Đến tòa án kiện anh ta sao?”
Giang Nguyệt Vi không thể không thừa nhận, lên đại học những thứ cô có thể học được quá nhiều rồi, lúc trước giáo viên luôn hỏi bọn họ sau khi tốt nghiệp muốn làm cái gì, lúc đó cô chỉ cảm thấy tới đâu hay tới đó, nhưng bây giờ, cô gần như đã nghĩ ra được mình muốn làm cái gì rồi.