Sống Lại Trở Về, Ly Hôn Tra Nam, Kết Hôn Chớp Nhoáng - Chương 159
Cập nhật lúc: 2025-05-18 02:13:23
Lượt xem: 10
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2qHvY8jxhJ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Sau đó vài ngày, Giang Nguyệt Vi lại cùng Tưởng Chính Hoa đi xem thêm hai căn nhà mà Điền Á Đông giúp bọn họ tìm thêm, cô cảm thấy mấy căn này đều không tốt bằng căn nhà bên trường học, hai người thương lượng với nhau, vẫn là quyết định tốn hai nghìn mốt mua căn nhà bên đó.
Hai bên xác định ngày đến sở giao dịch quản lý bất động sản, đến ngày này, Giang Nguyệt Vi từ sớm đã cầm tiềm và sổ hộ khẩu cùng Tưởng Chính Hoa đi qua đó, tốn hơn nửa ngày trời, cuối cùng cũng làm xong chuyện căn nhà.
Cả ngày hôm nay đều bận chuyện căn nhà, nóng đến toàn thân Giang Nguyệt Vi toàn mồ hôi, đến tối về nhà cô trực tiếp vào nhà vệ sinh tắm rửa, tắm xong về phòng thì thấy Tưởng Chính Hoa đang kinh ngạc ngẩng đầu nhìn cô: “Con trai em thật đúng là thiên tài đó, nó biết lật người rồi nè!”
Giang Nguyệt Vi bật cười, hai đứa nhóc bây giờ còn thiếu vài ngày nữa mới đầy ba tháng tuổi, mấy ngày gần đây mới có cảm giác muốn ngẩng đầu mà thôi, sao có thể biết lật người chứ: “Nói sai rồi, là biết ngẩng đầu đúng không?”
Tưởng Chính Hoa nói: “Không phải, là lật người!”
Mã Ái Vân cũng nói: “Là thật đó, vừa nãy cũng không biết xảy ra chuyện gì, nó nằm trên giường, tự mình động đậy qua lại, kết quả một lát là lật qua rồi, mẹ cũng bị dọa sợ.”
Giang Nguyệt Vi nhướng mày: “Vậy em gái thì sao?”
Mã Ái Vân cười: “Em gái lại ngoan hơn, anh trai đang lật người, con bé ở một bên đạp chân nhìn.”
Giang Nguyệt Vi cảm thấy đây chỉ là chuyện tình cờ mà thôi, dù sao thì cũng có câu tục ngữ nói trẻ con mới ra đời đều là ba tháng ngẩng đầu, bốn tháng mới lật người mà: “Vậy chắc có thể là không cẩn thận lật qua luôn không?”
Nhưng Tưởng Chính Hoa đối với con trai mình lại vô cùng tự tin: “Không, nó thật sự biết lật rồi.”
Nói xong, bế con trai đến giữa giường, chơi đùa cùng cậu, muốn khiến cậu lật người cho Giang Nguyệt Vi xem.
Thân thể nhỏ nhắn của Tưởng Thanh Ngạn nằm trên giường, dồn hết sức lực, hai chân cọ cọ, rất nhanh thân thể đã nghiêng qua kia, hai bàn tay nhỏ nắm chặt lại, cái miệng nhỏ kêu hừ hừ, dùng hết sức lực uống sữa, khiến cả mặt đều nghẹn đến đỏ bừng.
Giang Nguyệt Vi nhìn chằm chằm cậu, Mã Ái Vân và Tưởng Chính Hoa cũng đều nhìn chằm chằm cậu, ngay cả em gái yên tĩnh cũng kêu ê a ê a, giống như đang cổ vũ cho anh trai.
Nhưng mà suy cho cùng thì Tưởng Thanh Ngạn vẫn chưa đầy ba tháng, người ta cố gắng nửa ngày, chỉ lật được nửa người, bây giờ cố gắng nửa ngày cũng không cách nào lật qua, gấp đến nổi sắp khóc đến nơi rồi.
Giang Nguyệt Vi sợ cậu khó chịu, vội vàng ôm cậu lên: “Vẫn còn nhỏ lắm, đợi ba tháng sau lại thử.”
Tưởng Chính Hoa vẫn nhận định nhóc thối này biết lật người rồi, chỉ là vẫn chưa quen mà thôi: “Ngày mai anh sẽ mang con đi luyện tập, tên nhóc này sau này chắc chắn có triển vọng.”
Giang Nguyệt Vi không nghĩ đến anh lại tin tưởng con trai như vậy, nếu như để cho người khác nghe thấy, không sợ người khác nói mình nghĩ nhiều quá rồi sao? Nhưng làm cha làm mẹ, đều cảm thấy con mình là giỏi nhất.
“Vậy em gái thì sao?” Cô cười hỏi anh: “Anh có muốn dạy không?”
Tưởng Chính Hoa nhìn em gái đang được mẹ anh ôm trong lòng, cô bé rất yên lặng, đôi mắt to tròn lấp lánh nước nhìn qua đây, tim anh sắp tan chảy rồi.
Anh trầm ngâm do dự chốc lát: “Em gái thì nói sau đi, anh mang anh trai đi luyện tập trước.”
Bởi vì lúc trước bác sĩ có nói qua, nếu như trẻ con có ý thức muốn làm một hành động gì đó, vậy thì tập luyện cho nó, cho nên Giang Nguyệt Vi không phản đối.
Vì thế, người đàn ông tin tưởng vững chắc con trai mình là thiên tài này, ngày hôm sau buổi tối bắt đầu mang bạn nhỏ Tưởng Thanh Ngạn chưa đầy ba tháng tuổi ở trên giường luyện tập lật người.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/song-lai-tro-ve-ly-hon-tra-nam-ket-hon-chop-nhoang/chuong-159.html.]
Tưởng Chính Hoa nằm trên giường, tay chân đều dùng làm mẫu cho con trai, miệng thì hô khẩu hiệu: “Một hai một”
Hình như Tưởng Thanh Ngạn cũng rất hưng phấn, tưởng rằng cha đang giỡn với mình, chỉ chớp mắt đưa tay muốn chạm anh, một bên nhếch miệng cười “ha ha”, cậu cười như vậy, em gái cũng cười theo, kết quả anh em hai người đều không nhìn Tưởng Chính Hoa nữa, hai người cùng chơi với nhau.
Tưởng Chính Hoa nằm trên giường tự lật vài vòng, kết quả không có ai quan tâm anh, buồn rầu cả nửa ngày trời, nhìn Giang Nguyệt Vi: “Có thể là hôm nay trạng thái của con không đúng!”
Giang Nguyệt Vi nghe xong thì bật cười: “Thôi bỏ đi, con nó còn nhỏ mà, chỉ biết uống sữa và khóc thôi.”
Tưởng Chính Hoa lại ở trên giường làm mẫu cho hai đứa nhóc nhà mình một lần nữa, kết quả là hai đứa trực tiếp bật khóc!!!
Giang Nguyệt Vi bế con lên, dỗ dành: “Vốn dĩ là vậy mà, em chỉ muốn con bình an lớn lên, không cần cái gì mà thiên tài bảo bối gì đâu, đợi đủ tháng, bọn nó tự nhiên sẽ biết thôi.”
Tưởng Chính Hoa gật đầu, cảm thấy vợ mình nói cũng đúng, thôi như vậy đi~
Mặc dù Tưởng Chính Hoa đối với việc con trai không lật người cảm thấy rất tiếc nuối, như qua vài ngày nữa, hai nhóc này đủ ba tháng rồi, bây giờ ngẩng đầu cũng chắc chắn rồi, trong lòng Tưởng Chính Hoa mới cảm thấy được an ủi.
Con đầy ba tháng rồi, theo quy định phải đi bệnh viện kiểm tra tiêm chủng, đến ngày này, sáng sớm Giang Nguyệt Vi cùng Tưởng Chính Hoa và Mã Ái Vân mang hai đứa nhỏ đến bệnh viện.
Hai đứa kiểm tra mọi thứ đều rất bình thưởng, chiều cao và cân nặng cũng từ từ tăng lên, sau đó bọn trẻ lại tiêm chủng tiếp, đợi sau khi xong hết thì cũng đã đến buổi trưa rồi.
Ba người mang bọn nhỏ về nhà, kết quả xe của Tưởng Chính Hoa còn chưa lái vào sân nhà, Giang Nguyệt Vi đã thấy Vạn Tú Trân và một người đàn ông đang đứng ở chỗ rẻ, giống như là lén lén lút lút, không biết là đang nói cái gì đó.
Trước đây Giang Nguyệt Vi cảm thấy Vạn Tú Trân có một số phương diện hơi kì lạ, cho nên luôn để ý cô ta, bây giờ nhìn thấy dáng vẻ cô ta và một người đàn ông lén lút với nhau, ngay lập tức gọi Tưởng Chính Hoa dừng xe, chỉ anh nhìn bọn họ: “Sao cô ta lại ở đây?”
Lúc này đã là buổi trưa rồi, phải ở nhà nấu cơm trưa mới đúng chứ, Mã Ái Vân khẽ nhướng mày: “Đàn ông của cô ta tới tìm cô ta không chừng?”
Giang Nguyệt Vi chưa từng gặp qua người đàn ông của cô ta, cô ta cũng hiếm khi nhắc đến, nhưng nhìn người đàn ông này dáng vẻ cũng rất lưu manh, hoàn toàn không phù hợp với cô ta chút nào: “Cái người đó không giống lắm đâu nhỉ?”
Tưởng Chính Hoa nói: “Anh lái qua đó xem chuyện như thế nào.”
Anh nói xong thì khởi động xe, còn chưa đợi bọn họ lái qua đó thì người đàn ông ban nãy vẫn luôn nói chuyện với Vạn Tú Trân đã trực tiếp giơ tay đánh Vạn Tú Trân, đánh xong còn chưa đủ, còn giơ chân hung ác đạp cô ta một cái.
Vạn Tú Trân la lên một tiếng trực tiếp ngã xuống đất, dường như là rất đau, cô ta nằm sấp trên mặt đất, ngay cả đầu cũng không ngẩng lên.
Người đàn đó ra tay rất đột ngột, Giang Nguyệt Vi cũng hơi sững sờ, Mã Ái Vân ngay lập tức hô lên: “Ôi, đây là ai vậy, còn đánh người nữa, điên rồi hả?”
Giang Nguyệt Vi dường như đã nghĩ ra chuyện gì đó: “Mau lái qua đó đi.”
Tưởng Chính Hoa đạp chân ga, ngay trước khi người đàn ông đó ra tay lần thứ hai thì đã trực tiếp lái đến trước mặt hai người, ngay lập tức bấm kèn xe.
Nhìn thấy chiếc xe jeep lái đến trước mặt mình, hai người đó đều sững sờ, vẻ mặt Vạn Tú Trân hơi vui mừng, giãy giụa muốn từ trên đất bò dậy, nhưng người đàn ông bên cạnh lại trực tiếp đạp cô ta thêm một cái, miệng thì văng tục hướng về bên này tức giận: “Mẹ mày, ấn cái gì mà ấn, có xe thì hay lắm sao!”
Mã Ái Vân nghe thấy lời này thì tức c.h.ế.t đi được, tại sao lại có người xuống tay hung ác như vậy với một người phụ nữ, bây giờ Vạn Tú Trân còn đang nằm trên đất dậy không nổi, bà nhìn Tưởng Chính Hoa hung hăng nói: “Con trai, đi, đánh nó!”