Sống Lại Trở Về, Ly Hôn Tra Nam, Kết Hôn Chớp Nhoáng - Chương 158
Cập nhật lúc: 2025-05-18 02:13:21
Lượt xem: 6
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2qHvZf2dZJ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Giống như bây giờ, anh trai đang nằm trong tay Giang Nguyệt Vi liều mạng uống sữa, em gái lại yên lặng ngủ bên này.
Tưởng Chính Hoa vô cùng cẩn thận ôm cô bé, nhẹ nhàng hôn hôn, đúng là con gái ruột, áo bông nhỏ của cha.
Sau khi hai vợ chồng quyết định mua nhà, Giang Nguyệt Vi liền mang chuyện nhà nói với Mã Ái Vân, tất nhiên Mã Ái Vân không có ý kiến gì, sau khi Giang Nguyệt Vi tốt nghiệp chắc chắn phải ở nhà làm việc, thằng ba ở đây không có nhà, đương nhiên phải mua!
Sau đó, Giang Nguyệt Vi thúc giục chồng mình đi tìm nhà, mà cô cũng đi kiểm tra tiền gửi ngân hàng của hai người, tiền gửi ngân hàng ít hơn so với dự liệu của cô một chút, chỉ miễn cưỡng gom đủ hai nghìn đồng.
Nhưng mua nhà không đơn giản như thuê nhà, cần phải có thời gian xem xét kĩ càng, không thể nhanh như vậy mà quyết định được, lại cộng thêm thu nhập của tiệm cũng có, cho nên đến lúc đó nếu thực sự có quyết định muốn mua nhà, có lẽ cũng đủ tiền rồi, không cần người đàn ông của mình phải đi vay.
Bây giờ trong nhà nhiều thêm một Vạn Tú Trân, với năng lực làm việc của cô ta, Giang Nguyệt Vi cảm thấy tất cả mọi chuyện dường như trở nên rất nhẹ nhàng, kì nghỉ hề ngoại trừ trông con, cô lại phải bù lại một số tiết, thời gian rảnh lại kinh doanh một ít cháo, sau khi đem cháo để vào tủ lạnh làm lạnh một chút thời gian, rồi để Giang Nguyệt Hà đem đi bán.
Lượng cháo bọn họ làm không nhiều, mặn ngọt đều có, có lẽ ngày hè nóng nực, những thú mát mát lạnh lạnh rất được mọi người yêu thích, cho nên mỗi ngày vừa mang ra trong nháy mắt đã bán hết sạch.
Ngày tháng hết thẩy mọi thứ mọi thứ đều trôi qua rất tốt, rất nhanh đã đến tháng tám, ngày hè nắng nóng càng thêm khắc nghiệt, mọi người đều hận không thể cởi hết quần áo mới cảm thấy mát mẻ, chỉ mỗi Vạn Tú Trân thường xuyên mặc áo tay dài, điều này làm Giang Nguyệt Vi hơi kinh ngạc, liền hỏi: “Cô mặc như vậy không thấy nóng sao?”
Vạn Tú Trân khẽ kéo áo tay dài của mình, nhếch miệng cười: “Không nóng, tôi quen mặc áo dài tay rồi, trong nhà nhiều áo dài tay hơn.”
Lúc đầu Giang Nguyệt Vi nghi ngờ Vạn Tú Trân có phải có bệnh gì mà giấu mình không, nhưng lúc trước cô cũng từng thấy qua dáng vẻ Vạn Tú Trân mặc áo tay ngắn, trông cánh tay cũng có không có khuyết điểm gì, bây giờ tự do mặc đồ, cô cũng không thể nói gì, lại quan sát thêm vài ngày, cũng không phát hiện ra Vạn Tú Trân có vấn đề gì lớn, vì thế quyết định không để ý cô ta nữa.
Buổi tối Tưởng Chính Hoa trở về, nói với Giang Nguyệt Vi đã xem qua ba căn nhà ở, đều gần sát đường phố, nhưng xem trọng nhất là căn nhà nằm một mình đối diện nghiêng cổng lớn Nhân Hoa, cách trường học không xa, còn khá lớn, nhưng cũng rất mắc, giá khoảng hai nghìn ba, còn hai cái khác nằm ở vị trí kém hơn một chút nhưng rẻ hơn, chỉ cần khoảng một nghìn năm trăm đồng.
Ngày hôm sau, Giang Nguyệt Vi ra ngoài với người đàn ông của mình, trước khi đi xem phòng bọn họ gặp một người trước, không nghĩ đến lại là Điền Á Đông, Giang Nguyệt Vi chào hỏi anh ta, sau đó Điền Á Đông dắt bọn họ đi xem nhà.
Trước tiên là đi xem hai căn nhà khá rẻ kia, Giang Nguyệt Vi cảm thấy không tốt lắm, mặc dù đều là một căn lầu nhỏ, nhưng có hơi cũ nát, vừa nhìn là biết căn nhà đã lâu đời, mà vị trí cũng không đủ tốt, nằm bên trong ngõ hơi nhỏ.
Giang Nguyệt Vi muốn mua nhà sẵn tiện kinh doanh, cho nên hai căn này cô đều không thích lắm, vì thế bọn họ lại ngồi xe đi xem căn ở trường học, nhà bên đây tốt hơn đấy nhiều, có chút ý vị cổ phong, cửa lớn là kiểu Trung Quốc, có thể nhìn ra được cuộc sống của hộ gia đình này không tồi.
Bước vào cửa là sân nhà, có trồng một ít rau, trồng rất thưa thớt, vừa nhìn là biết không có người xử lý, có thể là do thời tiết .
Những lá rau nhìn rất chán nản, hai bên đường giữa lót đá phiến bày ra không ý đồ gia dụng, từng cái từng cái một.
Giang Nguyệt Vi tỉ mỉ xem xét sân nhà, trồng rau cũng không tệ, nhưng nơi này đối diện đường cái, cô không thể trồng rau, cô có thể sửa thành tiệm mì hai cửa ra vào, quả thật là hoàn mỹ!
Bọn họ bước vào nhà, là một người đàn ông dáng vẻ lưu manh tiếp đãi bọn họ, vừa mở miệng đã là hai nghìn ba, không có giá thứ hai.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/song-lai-tro-ve-ly-hon-tra-nam-ket-hon-chop-nhoang/chuong-158.html.]
Điền Á Đông hỏi anh ta có thể bớt chút không, người đàn ông đó không đồng ý: “Chỗ này của tôi lớn như vậy, còn có cả sân nhà, vị trí cũng tốt, phía trước không xa là trường học, cô cậu đi đâu cũng không tìm được nhà tốt như của tôi đâu!”
Tưởng Chính Hoa nhướng mày: “Nhà của anh rao bán được bao lâu rồi?”
Người đàn ông đó sững sờ: “Anh đừng quan tâm tôi rao bán bao lâu, dù sao thì cũng là hai nghìn ba, ít hơn không bán.”
Tưởng Chính Hoa nhìn Giang Nguyệt Vi: “Em cảm thấy như nào?”
Giang Nguyệt Vi thật sự khá thích căn nhà này, nhưng mà hai nghìn ba cũng thật sự rất đắt, suy cho cùng thì bây giờ mọi người đều ở nhà đơn vị quốc gia cấp cho, bình thường cũng không ai tốn nhiều tiền như vậy để mua nhà, cái giá hai nghìn ba này, theo như thu nhập của người bình thường mà nói, trong vòng mười năm chưa chắc đã kiếm được nhiêu đây.
Đối với Giang Nguyệt Vi mà nói, nếu như không có thu nhập của tiệm, chỉ dựa vào tiền lương hằng tháng của một mình Tưởng Chính Hoa mà tính, không ăn không uống không tiêu một đồng nào cũng phải hai năm mới mua được, cho nên thực sự rất đắt!
Nhưng tốt ở chỗ là căn nhà nằm một mình, còn có sân nhà, cô muốn trang trí nội thất như thế nào cũng được, hơn nữa vị trí cũng tốt, cho nên mắc cũng có lý do của mắc.
Cô lên tiếng, nhìn người đàn ông đó nói: “Căn nhà không tệ, nhưng xác thực là hai nghìn ba rất đắt, nếu như anh không hài lòng với hai nghìn đồng, vậy thì chúng tôi lại suy nghĩ thêm.”
Người đàn ông đó nghe thấy Giang Nguyệt Vi trả giá một lần bớt ba trăm đồng, tức đến muốn ói máu, nói thật thì, nếu không phải anh ta thiếu tiền, căn nhà này có ba nghìn anh ta cũng sẽ không bán, cho nên cũng dứt khoát nói: “Vậy thì hai người về suy nghĩ thêm đi, nghĩ xong rồi thì đến tìm tôi.”
Giang Nguyệt Vi cùng chồng đi ra ngoài, bây giờ người mua nhà ít, nếu người đàn ông này không thiếu tiền tiêu, chắc chắn sẽ không bán căn nhà tốt như vậy, hơn nữa đống đồ dùng bên ngoài xem ra là muốn đem đi bán, cho nên cô cảm thấy cái giá này chắc chắn còn có thể giảm.
Đương nhiên cũng chỉ là vấn đề thời gian mà thôi.
Nhưng khoảng thời gian này trôi qua thật nhanh, bọn họ còn chưa đi ra khỏi cửa, người đàn ông đã ngay lập tức đi tới nói: “Như vậy đi, tôi và cô mỗi người lùi một bước, hai nghìn hai, không thể ít hơn nữa!”
“Hai nghìn.” Giang Nguyệt Vi nói.
Người đàn ông trừng cô, nhưng nhìn thấy hai người đàn ông bên cạnh cô, lại ngay lập tức thu lại vẻ mặt đó, cắn răng nói: “Hai nghìn mốt, giá này đi, không thể giảm nữa.”
Giang Nguyệt Vi nghe xong thì nhì Tưởng Chính Hoa một cái, anh khẽ nhướng mày, qua một lúc mới nói: “Được, nhưng chúng tôi cần phải đi gom tiền, qua vài ngày nữa mới đến tìm anh.”
Người đàn ông cũng cảm thấy hai nghìn mốt đồng đã vào túi tiền của mình, nên cũng không muốn nhượng bộ, trực tiếp thả bọn họ đi.
Giang Nguyệt Vi cảm thấy cái giá này cũng có thể chấp nhận được, suy cho cùng nếu anh ta không bán, cô cũng cảm thấy rất đáng tiếc.
Chuyện nhà cứ như vậy tạm thời quyết định, trên đường trở về nhà, Điền Á Đông nói lại giúp bọn họ tìm thêm hai căn nhà, nếu như không hài lòng mới quyết định mua căn nhà ở bên đó, Giang Nguyệt Vi cảm thấy Điền Á Đông khá tốt, nếu như thật sự mua được nhà, đến lúc sửa sang lại cũng sẽ tìm anh ta.