Sống Lại Trở Về, Ly Hôn Tra Nam, Kết Hôn Chớp Nhoáng - Chương 154
Cập nhật lúc: 2025-05-18 02:13:12
Lượt xem: 6
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2qHvY8jxhJ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Giang Nguyệt Thanh nói việc Lý Mỹ Ngọc bị nhốt ra, Mã Ái Vân cũng thở phào nhẹ nhõm, khi nãy lúc gọi Hoàng Tú Anh qua đây nói chuyện với bọn họ, bà cũng bị dọa, những ngày tháng bây giờ rất tốt, bà không muốn Lý Mỹ Ngọc đến làm phiền: “Vậy thì nhốt đó đi! Tốt nhất là nhốt vài tháng.”
Tưởng Chính Hoa nói: “Có thể không lâu như vậy, cũng chỉ ba bốn ngày thôi.”
Giang Nguyệt Vi cũng cảm thấy không nhốt lâu như vậy, nhiều nhất chỉ nhốt vài ngày, suy cho cùng thì chỉ cần xác nhận được thân phận của bà ta, công an bên đó cũng không có lý do gì để nhốt bọn họ nữa, nhưng nếu sau này bọn họ vẫn còn đến tìm cô, không chừng có lẽ sẽ suy xét thêm vài phần.
Mã Ái Vân cảm thấy thật đáng tiếc, nếu nhốt Lý Mỹ Ngọc luôn, vậy thì thế giới này sẽ yên bình hơn rồi.
Sự thật như Tưởng Chính Hoa nói, Lý Mỹ Ngọc và Trần Hồng Yến sau ba ngày tiếp nhận điều tra, công an không phát hiện ra chứng cứ bất hợp pháp của bọn họ, thế là giáo dục hai người một trận rồi dự định thả bọn họ về.
Nhưng bây giờ tiền của Lý Mỹ Ngọc và Trần Hồng Yến bị trộm mất rồi, ngay cả vé về cũng không có tiền mua, cho nên Lý Mỹ Ngọc bắt đầu phát huy đầy đủ bản lĩnh “gây sự” của mình, mấy người công an không còn cách nào khác, vì thế góp tiền cho hai người mua vé, mở chứng minh xong thì trực tiếp đuổi bọn họ đi.
Hai người từ trong đồn công an ra, nhìn bầu trời xanh thẳm bên ngoài, hít không khí tươi mới, Lý Mỹ Ngọc xém chút nữa bật khóc, trời mới biết bà ta ở trong đây ba ngày trong lòng cuối cùng đã trải qua những gì, mặc dù công an không làm gì với bà ta, nhưng nó giống như một cái xiềng xích, đã trực tiếp làm bà ta kinh hãi.
Trần Hồng Yến nhìn bà ta hỏi: “Mẹ, chúng ta còn đến trường tìm Nguyệt Vi không?”
Lý Mỹ Ngọc nghe xong ngay lập tức đáp lại: “Đi cái rắm, mẹ coi như nó đã c.h.ế.t rồi!”
Bà ta hận Giang Nguyệt Vi muốn chết, cô là một người không có lương tâm, bọn họ khó khăn lắm mới ngồi xe đến được đây, kết quả bị công an bắt mà cô ngay cả mặt cũng không lộ, hại bọn họ bị bắt ở lại đây ba ngày, bây giờ ngay cả tiền quay về cũng là người khác góp cho!
Cho dù thật sự tìm được cô, kết quả như nào thì Lý Mỹ Ngọc cũng nhìn ra được, cô sẽ không cho bọn họ một đồng nào, loại vong ơn phụ nghĩa đáng chịu ngàn đao này, không đáng làm con gái của bà ta, nuôi cô không bằng nuôi chó, Lý Mỹ Ngọc không cần nữa.
Nghĩ đến đây, bà ta nghiến răng nghiến lợi nói: “Bây giờ mẹ muốn cắt đứt quan hệ với Giang Nguyệt Vi, nếu sau này mẹ còn tìm nó nữa, sẽ bị thiên lôi đánh, c.h.ế.t không được tử tế!”
Giọng điệu vô cùng hống hách, giống như hận không thể bóp c.h.ế.t Giang Nguyệt Vi vậy, Trần Hồng Yến nhíu mày: “Vậy chúng ta không phải là đi một chuyến tay không sao?”
Giọng điệu Lý Mỹ Ngọc không được tốt nói: “Nếu không thì làm sao? Mày không nghe thấy công an nói chúng ta mau chóng về đi, đừng dừng lại ở khắp nơi sao?”
Khi nãy công an đã nói rồi, cầm thì rồi thì bọn họ mau quay về đi, nếu không ngày tháng trên chứng minh thư qua rồi, công an sẽ bắt bọn họ đi tra hỏi tiếp nữa!
Trần Hồng Yến không cam lòng, bọn họ cũng đã đến đây rồi nhưng lại không lấy được gì, còn trắng tay bị nhốt ba ngày, không tìm thấy Giang Nguyệt Vi cô ta không nuốt trôi cục tức này.
Cô ta lớn tiếng, nhìn Lý Mỹ Ngọc: “Vậy chúng ta không phải ngồi không trong đồn cảnh sát rồi sao? Bây giờ đã ra ngoài rồi, chứng minh công an cũng mở rồi, đến trường chắc chắn cũng sẽ không có người kiểm tra chúng ta đâu.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/song-lai-tro-ve-ly-hon-tra-nam-ket-hon-chop-nhoang/chuong-154.html.]
Trần Hồng Yến đã làm mất hai mươi đồng cuối cùng trong nhà rồi, Lý Mỹ Ngọc cũng hận cô ta muốn chết, chỉ lạnh lùng nhìn cô ta, giọng nói sắc bén đáp: “Mày không nhìn thấy ngày tháng trên chứng minh thư sao?
“Nói chúng ta trễ nhất là sáng ngày mai phải rời đi, tối nay tìm không thấy Giang Nguyệt Vi thì chúng ta ngủ ở đâu? Mày tưởng rằng trong túi chúng ta còn hai mươi đồng sao?”
Nói xong thì trực tiếp giựt lấy túi trong tay cô ta: “Đưa túi cho tao, tránh cho số tiền cuối cùng ít ỏi này mày cũng có thể làm mất, chuyện gì cũng làm không xong, còn đưa ra lung tung ý kiến!”
Trần Hồng Yến nghe xong thì giận run cả người, Lý Mỹ Ngọc hận cô ta lắm rồi à, cô ta cũng không muốn đồ bị trộm mất, nhưng cô ta làm sao biết được ở thành phố lớn như này lại nhiều trộm như vậy chứ, sao có thể trách cô ta chứ?
Thấy cô ta vẫn dửng dưng, Lý Mỹ Ngọc lại lạnh lùng nói: “Mày còn không đi nữa à? Có phải tối nay định ngủ trên đường mày mới vui không?”
Mặc dù Trần Hồng Yến vô cùng khó chịu khi Lý Mỹ Ngọc nói mình như vậy, nhưng bây giờ chỉ có thể nhịn, ai bảo cô làm mất đồ làm chi, vì thế không cam lòng thì cũng phải bà ta đi mua đồ sau đó đến nhà ga.
Nhưng bọn họ đến muộn rồi, lúc này vé xe đi trong huyện ở nhà ga đã bán hết rồi, nếu bọn họ không mua vé không chỗ ngồi thì chỉ có thể ngủ ở nhà ga đợi tới chiều ngày mai mới có vé.
Hai người do dự một lúc, người bán vé liền nói: “Hai người có thể mua vé không chỗ ngồi trước, đến lúc đó có người xuống xe rồi hai người có thể đến toa xe lửa gặp nhân viên đoàn tàu mua vé ngồi một lần nữa là được rồi.”
Hai người tính toán một lúc, cảm thấy cách này cũng được, sau đó mua hai vé không ghế, xách túi lên xe.
Vé không ghế rẻ hơn so với ghế cứng, với cách này, số tiền bọn họ tiết kiệm được cũng có thể mua được vé xe từ huyện đến công xã, mặc dù rẻ, nhưng Lý Mỹ Ngọc đã lớn tuổi rồi, lại lặn lộn mấy ngày nay, nào còn nghĩ đến vé không ghế tốt hơn nữa, chỉ một lòng nhìn xem ai đến trạm xuống xe, sau đó thúc giục Trần Hồng Yến đi mua vé.
Nhưng người của toa xe một rất nhiều, người khác cũng đều nhìn chằm chằm các vị trí, bọn họ cũng là lần đầu gặp phải loại tình cảnh này, tốc độ của người khác nhanh hơn so với bọn họ, kết quả là các vị trí đã bị người khác tranh trước rồi.
Cứ như vậy lặp đi lặp lại vài lần vẫn chưa mua được vé, Trần Hồng Yến không chịu đựng nữa, liền nói với Lý Mỹ Ngọc: “Mẹ, mua không được, chúng ta cứ đứng đi, nếu mẹ mệt rồi thì ngồi ở lối đi nhỏ này đi, dù sao thì người ta cũng đều ngồi như vậy.”
Lý Mỹ Ngọc nghe cô ta nói xong thì cả người đều cảm thấy không ổn rồi, bây giờ mới là buổi tối thôi, bọn họ sáng mai tám giờ hơn mới đến bên đó, nếu không mưa được phiếu vậy thì đêm nay bà ta sẽ không có cách nào ngủ ngon giấc, việc này đối với một người già sáu mươi tuổi mà nói là đả kích trí mạng.
Lúc trước có Giang Nguyệt Vi khiến bà ta bị khinh bỉ, thế nhưng bây giờ Trần Hồng Yến còn có thể nói như vậy, Lý Mỹ Ngọc cũng chịu không nổi rồi, trực tiếp trút giận lên người cô ta: “Trần Hồng Yến mày có ý gì? Không mua vé là muốn tao c.h.ế.t trên xe sao?”
Giọng bà ta sắc bén, toa xe lại nhỏ, một tiếng la này khiến cho ánh mắt của mọi người xung quanh đều nhìn bên này.
Trần Hồng Yến bị ánh mắt quái dị của mọi người nhìn chằm chằm, cũng có hơi ngơ ra, đợi sau khi phản ứng lại cũng vô cùng tức giận.
Bà già c.h.ế.t tiệt này sao nhiều chuyện như vậy, bản thân không có việc gì còn không biết xấu hổ gào thét lung tung với cô ta, thực sự coi cô ta là người dễ bắt nạt sao?
Ngay lập tức cô ta lạnh mặt nói: “Không phải con không mua mà là người đông quá mua không được, nếu mẹ cảm thấy con không được, vậy thì mẹ tự mình đi mua đi!”