Sống Lại Trở Về, Ly Hôn Tra Nam, Kết Hôn Chớp Nhoáng - Chương 153
Cập nhật lúc: 2025-05-18 02:13:10
Lượt xem: 10
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KVQbhIiBp
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Hơn nữa nơi này cũng không phải công xã, không giống với đồn công an ở đó, nơi này chỉ có nghiêm khắc hơn, hiện tại bọn họ không có chứng minh thư cùng hộ khẩu bạc chứng minh thân phận của bản thân, như thế nào cũng phải bị nhốt hai ba ngày chờ công an xác minh tình hình mới có thể được thả ra.
Tưởng Chính Hoa từ trước đến nay luôn nghe cô: "Nghe theo em, chúng ta không đi chứng minh, đến lúc đó công an sẽ trực tiếp đuổi bọn họ trở về."
Giang Nguyệt Vi hừ một tiếng: "Nếu sau này hai người bọn họ còn muốn đến gây sự, em cũng dám báo cáo bọn họ,, quan hệ cũng đã đến nước này rồi, không nghĩ tới hai người đấy còn không biết xấu hổ như vậy."
Tưởng Chính Hoa nghe giọng điệu khó chịu của cô, vội vàng cười nói: "Vì bọn họ tức giận làm gì? Cẩn thận sữa về đến lúc đó con lại không có gì để uống."
Giang Nguyệt Vi ngẫm lại tức giận quả thật không đáng, chủ yếu là cô quá kinh ngạc, cảm thấy không kiên nhẫn, cho nên nhất thời khí huyết dâng trào..
Đợi đảo mắt, cô nhìn thấy ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm n.g.ự.c mình, lập tức ôm ngực: "Anh muốn làm gì? Đây là của con, không phải của anh."
Tưởng Chính Hoa thở dài một tiếng, vẻ mặt u buồn: "Địa vị trong gia đình của anh thật sự là thấp mà, lúc mang thai em cũng mặc kệ anh, từ sau khi sinh con, trong mắt em cũng chỉ có đứa bé, anh ngay cả liếc mắt một cái em cũng nói anh, anh thật đáng thương!"
Giang Nguyệt Vi "phì" một tiếng cười rộ lên: "Em nào biết anh chỉ là nhìn một chút, hay là muốn chút cái khác?"
Tưởng Chính Hoa nhướng mày: "Vậy em thật sự sai rồi, anh chỉ muốn đơn thuần nhìn một chút mà thôi, nhiều nhất là muốn hôn."
Giang Nguyệt Vi sắc mặt nóng lên, hung hăng trừng anh: "Vậy anh còn nói không phải là muốn cái gì khác à???"
Tưởng Chính Hoa cười cười: "Em nghĩ đi đâu vậy? Anh nói là muốn hôn môi mà thôi, cũng không muốn hôn nơi đó đâu, trừ phi ngươi muốn thế."
Giang Nguyệt Vi nghe vậy trực vơ gối đầu ném qua: "Em không muốn đâu!"
Tưởng Chính Hoa một tay nhận lấy gối đầu, đôi mắt đen nhánh chớp một cái, cười hỏi: "Vậy rốt cuộc em có hôn môi hay không?"
Giang Nguyệt Vi cảm thấy suy nghĩ này của anh rất ấu trĩ, đang muốn từ chối, nhưng lại liếc mắt nhìn hai đứa nhỏ đang ngủ an ổn trên giường...
Quên đi, hôn thì cứ hôn một cái đi.
Cô dựa vào, sau đó đè người nhanh chóng chạm nhẹ lên môi người đàn ông, muốn đứng dậy, người đàn ông lại ôm eo vây cô.
"Còn chưa đủ..." Tưởng Chính Hoa nói xong lại hôn cô, người phụ nữ được anh ôm vào trong lòng, trên người cũng mang theo một mùi sữa, giống như hạn hán lâu ngày gặp mưa, khiến cho người ta cảm thấy hưng phấn, đợi đến khi anh muốn cạy môi cô ra làm thêm động tác, đứa nhỏ đang ngủ say ở một bên bỗng nhiên bật khóc.
Hai người nhất thời sững sờ, hai hai người nhìn nhau một hồi, Giang Nguyệt Vi rất nhanh tỉnh táo lại, hung hăng đẩy chồng mình ra: "Đừng hôn nữa, con cũng khóc rồi!"
Tưởng Chính Hoa nghiêng đầu nhìn trên giường, hai đứa nhóc kia, em gái đang ngủ ngon, đứa khóc chính là anh trai! !
"Đứa nhỏ này sao so với con gái còn biết khóc hơn thế?" Anh đỡ trán, vẻ mặt bất đắc dĩ: "Mỗi lần đều là nó khóc vô cùng gắt,, giống hệt một bé gái."
Giang Nguyệt Vi trừng mắt nhìn chồng: "Con mới bao nhiêu tuổi, không thoải mái chắc chắn muốn khóc, anh mau nhìn xem có phải con đại tiện hay không."
Đứa nhỏ kia bắp chân đạp rất lợi hại, khuôn mặt nhỏ nhắn kia nhăn đến đỏ ừng, tuyệt đối không đáng yêu, Tưởng Chính Hoa cũng không dám khinh thường, vội vàng tiến lên ôm đứa bé sang một bên, tránh cho em gái bị ảnh hưởng một lát sau cũng khóc theo.
Trong tháng này, toàn bộ hành trình anh đều đi theo chăm sóc đứa nhỏ, tất nhiên biết làm thế nào để trông con, cởi quần thằng nhóc kia ra, nhấc hai cái chân nhỏ lên, tã lấy một cái, lộ ra m.ô.n.g thối của nhóc con, kết quả sạch sẽ sáng bóng, không có bất kỳ vật bẩn nào, ngay cả tã cũng chỉ ướt một chút.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/song-lai-tro-ve-ly-hon-tra-nam-ket-hon-chop-nhoang/chuong-153.html.]
Anh nhướng mày, nghe tiếng khóc của thằng nhóc chậm rãi nhỏ xuống thành tiếng cười cười, sau đó giương mắt nhìn Giang Nguyệt Vi ở phía đối diện: "Không đại tiện, cái gì cũng không có hết."
Nói xong, anh lập tức cúi đầu, sau đó nhẹ nhàng chọc cái m.ô.n.g nhỏ của đứa trẻ kia: "Có phải con có ý kiến đối với cha con hay không, cha muốn hôn mẹ con một cái cũng không cho sao?"
Vừa dứt lời, một luồng nhiệt đột nhiên vọt lên mặt anh...
Tưởng Chính Hoa theo bản năng thẳng người lui về phía sau, nhưng đứa nhỏ kia tiểu quá bất thình lình, kết quả vẫn là b.ắ.n vào mặt anh.
Trong lòng anh khiếp sợ đến nói không nên lời, lập tức lắc đầu mở mắt, trừng mắt nhìn đứa bé, tức giận cắn răng: "Tưởng Thanh Ngạn, con tè cha sap???"
Đứa bé như nghe hiểu anh đang nói cái gì, hai bàn tay nắm lại rồi mở ra rồi lại nắm lại, bắp chân lại đạp một cái, sau đó thỏa mãn ngáp một cái.
Giang Nguyệt Vi cũng kinh hãi, nhìn cằm chồng mình còn chảy nước tiểu, trong nháy mắt liền phản ứng lại, nhưng mà cô không nhịn được, trực tiếp ôm bụng cười to: "Con trai anh quá lợi hại, ha ha ha!"
Tưởng Chính Hoa tức c.h.ế.t mất, đứa trẻ này chính là đang nhằm vào anh: "Giang Nguyệt Vi, làm người phải chú ý lương tâm, con trai em bắt nạt anh em còn cười?"
Giang Nguyệt Vi vẫn đang cười, lại vội vàng ném một miếng vải qua: "Mau lau đi, không tè vào miệng anh là may mắn rồi."
Tưởng Chính Hoa sau khi nhận lấy đồ, không chút suy nghĩ liền lau mặt mình, lau một chút liền cảm thấy mùi vị có chút không thích hợp, vội vàng cầm xuống nhìn, vậy mà lại là một khối tã, mắt nhìn Giang Nguyệt Vi trừng lên: "Em lại dùng tã lau mặt cho anh?"
Giang Nguyệt Vi nhìn anh trừng mặt tức giận, hừ một tiếng: "Sao lại nhỏ mọn thế, anh còn ghét bỏ nó là một miếng tã nha? Em vẫn chưa ghét khuôn mặt của anh làm bẩn tã của con đâu, tã này em không có ý định sử dụng, để lại cho anh lau mồ hôi đấy."
Tưởng Chính Hoa:...
Quả nhiên, địa vị trong gia đình của anh đã giảm xuống, nói cái gì cũng bị ghét bỏ.
Anh lau mặt xong, nhéo mũi một cái, cúi đầu nhìn đứa nhỏ lại ngủ say, buông lời tàn nhẫn: "Tiểu tử thối! Chờ cho đến khi con lớn hơn một chút để xem làm thế nào cha xử lý con đây!"
Lời nói tàn nhẫn vừa buông xong, thì nghe thấy sau lưng truyền đến thanh âm: "Anh phải chỉnh đốn con như thế nào?"
Chỉnh đốn như thế nào?
Tưởng Chính Hoa vui vẻ, anh là quân nhân, đứa con trai kia tất nhiên cũng phải quân sự hóa huấn luyện, sau này anh phải dẫn tiểu tử thối này chạy bộ buổi sáng, luyện đứng tấn, đánh quyền xà kép vân vân, … Cách thức dạy dỗ đã nhiều hơn rồi!
Anh quay đầu lại, đang muốn nói, kết quả vừa nhìn thấy là mẹ ruột của mình vẻ mặt âm trầm nhìn chằm chằm, sau đó nhất thời sửa lại: "Có thể chỉnh đốn như thế nào chứ? Trẻ con chắc chắn phải lấy giáo dục làm chính, phạm sai lầm thì viết, viết kiểm điểm gì đó là được."
Mã Ái Vân trừng mắt nhìn anh: "Bọn chúng bây giờ còn chưa tới một tháng, con đã muốn dạy dỗ người ta, thật không biết con làm cha như thế nào, nhẫn tâm như vậy!"
Tưởng Chính Hoa nhìn bà, thầm nghĩ, lúc con còn nhỏ không phải mẹ cũng không ít lần dạy dỗ con đánh tôi sao, sao lại đến lượt con thì lại là nhẫn tâm?
Giang Nguyệt Vi nhìn vẻ mặt oan ức của chồng mình, nhịn không được mà mỉm cười: "Nghe thấy chưa, mẹ nói anh nhẫn tâm kìa, sau này anh phải làm người cha hiền lành đấy."
Nhìn hai người phụ nữ vì tiểu tử thúi nói, Tưởng Chính Hoa còn có thể nói cái gì, chỉ nghĩ thầm, người cha hiền từ thất bại bao nhiêu, anh sẽ không nuông chiều tiểu tử thối, chỉ phê bình thì vô dụng, nên đánh nhất định vẫn phải đánh .
…….
Mã Ái Vân không biết suy nghĩ trong lòng của Tưởng Chính Hoa, chỉ nhìn Giang Nguyệt Vi hỏi: “Mẹ con đi chưa?