Sống Lại Trở Về, Ly Hôn Tra Nam, Kết Hôn Chớp Nhoáng - Chương 150
Cập nhật lúc: 2025-05-18 02:13:03
Lượt xem: 7
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2qHvY8jxhJ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lý Mỹ Ngọc sao có thể nhìn không ra sự khác lạ của Triệu Phượng Tiên , chỉ cảm thấy cơn giận hơn một năm nay cũng đã tiêu tán hơn phân nửa vào giây phút này: "Bà không tin thì thôi, tôi coi như bà là người điên mất trí đi, Hiểu Oánh, mau mau đưa mẹ cô đến bệnh viện khám một chút đi."
Bà ta nói xong, cũng mặc kệ sắc mặt của Triệu Phượng Tiên bây giờ đang xanh trắng xen kẽ như thế nào, chỉ xách túi đồ của mình hăm hở rời đi bên cạnh hai người kia.
Dọc đường về nhà, dường như đã đoán trước được dáng vẻ của mình khi vào thành, tâm trạng của Lý Mỹ Ngọc cũng cảm thấy tốt theo, loại tâm trạng tốt này kéo dài cho đến hai ngày sau bọn họ lên xe lửa.
Trong huyện là trạm dừng, thời gian đỗ xe ngắn, sau khi hai người vội vàng lên xe thì mới phát hiện, trên xe tất cả đều là người !!!
Có người ngồi trên mặt đất, có người ngồi trên túi hành lý của chính mình, còn có hai chỗ ngồi chen chúc thành ba chỗ ngồi, trên cơ bản đều là anh chen tôi, tôi chen anh la liệt ngồi cạnh nhau trên đất, tất cả đứng đầy ở lối đi, ngay cả đi vào cũng còn thấy khó khăn!
Trần Hồng Yến dẫn theo Lý Mỹ Ngọc, rất khó khăn mới tìm được vị trí của nhân viên xe hoa, kết quả lại phát hiện chỗ ngồi của các cô còn trống đã bị người ta chiếm mất rồi.
Trần Hồng Yến đầu tiên cùng người khác lý luận một phen, kết quả người ta lề mề nửa ngày, sau đó mới nhường ra một chỗ ngồi, Lý Mỹ Ngọc cũng không phải là người dễ bị bắt nạt, trực tiếp ở trên xe cãi nhau một trận với người ta, thế nhưng đối phương cũng là người da mặt dày, trực tiếp giả vờ ngủ thiếp đi không để ý tới bà ta, tức giận Lý Mỹ Ngọc trực tiếp mắng má nó, cuối cùng nhân viên xe lửa ra tay mới khiến sự việc ổn định lại.
Sau khi gây sức ép một phen, hai người cuối cùng cũng có thể ngồi xuống, thế nhưng bây giờ là trời nóng, trên xe mùi gì cũng có, đặc biệt là người đàn ông ngồi bên cạnh bọn họ..
Tuy rằng nhà họ Giang nghèo, vậy nhưng Lý Mỹ Ngọc tự nhận rằng bản thân rất yêu sạch sẽ, lúc này nhìn thấy người đàn ông nhấc chân bắt chéo, cái chân kia đặt trên đầu gối hắn, đối diện với bà ta, thối đến mức có thể khiến cho bà ta choáng váng mắc ói.
Lý Mỹ Ngọc chịu không nổi: "Đồng chí, có thể hạ chân anh xuống được không?"
Người đàn ông kia quay đầu: "Sao nào, chân tôi tê dần còn không thể nhấc lên một chút được à? Bây giờ tôi đâu có chạm vào bà?"
Lý Mỹ Ngọc cắn răng nói: "Chân anh hướng về phía tôi, thối!"
Người đàn ông lạnh lùng liếc bà ta một cái: "Ghét bỏ à? Nếu ghét bỏ thì các ngươi đổi toa xe giường cứng đi, nơi đó còn có thể một người một giường đấy! Chen chúc ghế ngồi cứng với chúng tôi làm gì?"
Lý Mỹ Ngọc bị lời nói của người đàn ông làm cho nghẹn lại, rõ ràng là vấn đề của hắn, nhưng hắn đã vậy lại còn hùng hồn bảo bọn họ đổi toa xe, thật sự là mặt dày vô liêm sỉ.
Lúc này Trần Hồng Yến kéo bà ta một cái, khẽ nói: "Mẹ, mẹ chịu đựng đi, trên xe đều là mùi này, không có cách nào hết cả."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/song-lai-tro-ve-ly-hon-tra-nam-ket-hon-chop-nhoang/chuong-150.html.]
Lý Mỹ Ngọc tức giận quanh quẩn trong lòng, nhìn người đàn ông này cũng cao to lực lưỡng nên bà ta cũng không dám cãi nhau với hắn, chỉ có thể cố gắng chịu đựng.
Xe lửa màu xanh lá lái rất chậm, từ trong huyện đến thành phố phải mất mười mấy tiếng đồng hồ, xe đi rồi lại dừng, càng ngày càng có nhiều người lên xe, trong xe so với trước càng chen chúc hơn, ngay cả đi vệ sinh cũng thấy khó khăn, thật vất vả mới vượt qua được ban ngày, đến tối, kết quả bà ta càng cảm thấy khổ cực!
Bị chen ngồi cả một ngày, bà ta chỉ cử động thôi cũng cảm thấy thắt lưng đau mỏi, m.ô.n.g cũng tê, nhưng mà đây chỉ là ghế cứng .
Căn bản là không thể ngủ, không dễ gì mới ngủ được, kết quả vẫn là một số người bên cạnh nói chuyện, ngáy khò khò, không một khắc nào dừng lại, khó chịu đến mức khiến cho người ta muốn ngất xỉu.
Tất cả tâm trạng tốt của Lý Mỹ Ngọc đều bị phá hủy vào ngày hôm nay, chỉ có thể cố gắng chống đỡ, cả đêm bà ta cũng không ngủ được, cuối cùng thức được đến hừng đông, xe chậm rãi đi vào thành phố lớn, người trên xe cũng càng ngày càng ít, nhìn những tòa nhà cao tầng ở bên ngoài cửa sổ, lúc này bà ta mới cảm thấy bản thân như sống lại.
Rất nhanh, xe đến trạm, mọi người xách hành lý vội vàng xếp hàng xuống xe, Lý Mỹ Ngọc và Trần Hồng Yến cũng xách đồ đi theo phía sau mọi người xuống xe, ra đến bên ngoài, bọn họ không vội đi ra ngoài ngay, vội vàng tìm một người hỏi đường đi xuống đại học Nhân Hoa đi như thế nào, cũng may trường đại học này thật sự nổi tiếng, ở trung tâm chỉ cần chuyển một chuyến xe buýt là đến thẳng được rồi.
Trần Hồng Yến dựa theo lời người nọ nói, tìm nửa ngày mới tìm được trạm xe buýt, đồ ăn mang theo cũng đã ăn hết, nếu như không gặp được Giang Nguyệt Vi, đến lúc đó lại phải tốn thêm một khoản tiền, cho nên lúc này các cô cũng không kịp thưởng thức vẻ phồn hoa của thành phố lớn chỉ muốn nhanh chóng lên xe mua vé.
Sau khi mua vé xong, Trần Hồng Yến cảm thấy trong túi dường như thiếu một thứ gì đó, nhưng mà lúc này nhân viên bán vé thúc giục họ đi vào trong xe, cô ta cũng không nhớ ra thiếu cái gì.
Sau khi lên xe lại có một đám người chen chúc cùng một chỗ, so với lúc ở trên xe lửa còn muốn chật ních hơn, Lý Mỹ Ngọc cũng cảm giác mình sắp bị chen đến chết, thế nhưng lúc này cô ta không có cách nào khác, chỉ có thể nhịn, thời gian trôi đến gần mười hai giờ, hai người bọn họ cuối cùng cũng đến đại học Nhân Hoa.
Đợi đến khi nhìn thấy cổng trường đại học Nhân Hoa cao lớn sừng sững kia, hai người nhất thời trợn tròn mắt, bọn họ chỉ biết Giang Nguyệt Vi ở đại học Nhân Hoa, những tin tức khác vẫn không hay biết gì, một trường học lớn như vậy, bọn họ phải tìm người như thế nào đây?
Bộ dáng hiện tại của bọn họ không giống phụ huynh càng không giống học sinh, cho nên cũng không dám tiến lên hỏi bảo vệ mặc đồ đồng phục, vì thế hai người thương lượng một phen, chỉ có thể tiến lên hỏi thăm học sinh đang lui tới.
Mà lúc này, Giang Nguyệt Vi không nghĩ tới Lý Mỹ Ngọc ở đại đội Tùng Dương xa xôi lại tìm đến được nội thành, lúc trước Tưởng Chính Hoa đã nói tìm một bảo mẫu, thế nhưng một bảo mẫu tốt cũng không dễ tìm như vậy, đã tìm vài ngày, cũng có xem một vài người nhưng Giang Nguyệt Vi vẫn cảm thấy một lời khó nói hết.
Hiện tại, ngồi ở trước mặt cô một người phụ nữ tương đối trẻ tuổi, tên là Vạn Tú Trân, còn chưa tới ba mươi tuổi, ngoại hình cũng được, để đầu Hồ Lan, ăn mặc cũng sạch sẽ, nhà ở cũng không xa, ở gần đây, tổng thể cũng không tệ lắm.
Giang Nguyệt Vi lại để cho cô ta thử nấu cơm mang theo trẻ con, đều làm rất có khuôn mẫu, vừa nhìn đã biết là bộ dáng quanh năm ở nhà thường xuyên làm việc, thứ duy nhất không tốt chính là cảm giác người có chút sợ hãi rụt rè, nhát gan.
Khuyết điểm này cũng không phải là vấn đề lớn gì, hiện tại vội vàng tìm người, Giang Nguyệt Vi cùng chồng thương lượng một chút, sau đó quyết định để cho cô ta thử xem, vì thế nói: "Ngày mai em đi làm, trước tiên làm một tháng xem sao, nếu như thích hợp, sau này con tôi sẽ làm phiền em rồi."
Vạn Tú Trân nhìn Giang Nguyệt Vi do dự lâu như vậy, còn tưởng rằng bản thân không được nhận, bây giờ nghe cô nói như vậy bèn vui vẻ nói cảm ơn: "Vâng, vậy ngày mai em đến làm việc!"