Sống Lại Trở Về, Ly Hôn Tra Nam, Kết Hôn Chớp Nhoáng - Chương 147
Cập nhật lúc: 2025-05-18 02:12:52
Lượt xem: 9
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2qHvZf2dZJ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Mã Ái Vân đứng dậy đi gọi điện thoại về nhà, đương nhiên, bà cũng biết tính tình của đám người nhà họ Giang kia, cho nên ngoại trừ chuyện sinh con ra, trong điện thoại, chuyện mở cửa hàng bà cũng không nói với người trong nhà, tránh cho bọn họ nói lỡ miệng, nếu để cho Lý Mỹ Ngọc biết Giang Nguyệt Vi đã mở được cửa hàng, kiếm được tiền, vậy bọn họ khẳng định sẽ khiến con dâu bà điên mất.
Nói chuyện xong xuôi hết rồi, bà còn dặn dò thêm với lão đầu tử trong điện thoại: "Ông cũng đừng mời quá nhiều người, dù sao chuyện nhà thằng ba còn chưa qua đâu, đừng để đến lúc đó bọn họ lại lắm chuyện hỏi đông hỏi tây."
Từ sau khi Lưu Thải Nga bị bắt đi, Tưởng Phúc Dân thật sự không có một ngày có tâm tình tốt, những người trong đại đội đã sớm biết sự việc nhà ông có chút không thích hợp, đều nghĩ biện pháp hỏi tình huống nhà bọn họ, sau lưng luôn nói huyên thuyên này nọ, ông cũng không phải một lần hai lần nghe được, ba đứa cháu gái cơ hồ ngày nào cũng đều muốn đi tìm mẹ của chúng, nhưng ông cũng không còn có biện pháp nào khác, chỉ có thể trước hết dụ dỗ lừa dối bọn nhỏ.
Hiện tại thật vất vả mới nhận được điện thoại nghe nói nhà thằng thứ hai sinh được một đôi long phượng thai, chuyện tốt bực này, ông nhận tin liền mừng rỡ cười điên rồi, một ngụm liền đáp ứng, sau đó cúp điện thoại.
Mấy cán bộ ở văn phòng đại đội cũng nghe được hai vợ chồng bọn họ nói gì đó trong điện thoại, nhìn ông cao hứng như vậy cũng tò mò hỏi: "Nguyệt Vi sinh rồi à? Sinh con trai hay con gái?"
Tưởng Phúc Dân hãnh diện, thẳng lưng, ánh mắt cười thành một đường: "Là long phượng thai!"
Song thai ở đây đã rất hiếm người có, long phượng thai thì lại càng ít, mấy cán bộ nhìn Tưởng Phúc Dân cười thành một đóa hoa, cũng liên tục chúc mừng.
Sau khi Tưởng Phúc Dân nói lời cảm ơn xong lập tức về nhà nói chuyện với mấy đứa nhỏ, Tống Xuân Ninh biết Giang Nguyệt Vi bình an sinh hai đứa nhỏ, trong lòng cũng vui mừng thay cho cô, hơn nữa hai đứa nhỏ là một nam một nữ, vừa vặn có thể ghép thành chữ "tốt".
Tưởng Chính Quang cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, tuy rằng chuyện lúc trước đã qua, nhưng trong lòng anh ta vẫn rất áy náy, hiện tại hai đứa nhỏ của anh trai đã bình an ra đời, anh ta cũng có thể cho mình một cái công đạo.
Tưởng Phúc Dân tuy rằng rất cao hứng, nhưng vẫn không quên sự phân phó của Mã Ái Vân, sau khi sự tình nói xong lập tức cùng mấy người nói chuyện muốn mời tiệc, cuối cùng còn nói: "Trứng gà trong nhà chúng ta không đủ, hai đứa các con mau đi mua một chút, thịt không cần mua quá nhiều, chúng ta cũng không cần mời quá nhiều người, miễn cho bọn họ lại hỏi đến chuyện không nên hỏi về nhà chúng ta."
Ông vừa nói như vậy, Tống Xuân Ninh và Tưởng Chính Dương đều ngầm hiểu mà nhìn thoáng qua Tưởng Chính Quang, Tưởng Chính Quang vội nói: "Hai anh chị đi đi, em ở nhà g.i.ế.c gà."
Tống Xuân Ninh rất nhanh thu hồi ánh mắt, trong lòng lại âm thầm mắng Lưu Thải Nga một trận, Lưu Thải Nga bị phán mười bốn tháng, hai ngày trước Tưởng Chính Quang đến đồn công an thăm cô ta, cũng đề nghị ly hôn, nhưng cô ta sống c.h.ế.t không đồng ý.
Lưu Thải Nga nói rõ, cô ta còn ở bên trong này thì sẽ không bao giờ ly hôn, nhà họ Tưởng bọn họ lại không muốn làm lớn chuyện, cho nên cũng không thể dùng biện pháp cứng rắn, có thể nghĩ tới, hơn một năm nay cuộc sống của bọn họ cũng không dễ chịu, hiện tại ngay cả làm việc vui cũng phải khiêm tốn.
Nghĩ thì nghĩ, nhưng chuyện nên làm vẫn phải làm, cho nên hai người bọn họ vẫn đi mua đồ, ngày hôm sau thoải mái làm ba bàn tiệc rượu, đưa lên trứng gà đỏ cho người tới.
Vốn là chuyện Giang Nguyệt Vi sinh con bọn họ sẽ không nói cho nhà họ Giang làm gì .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/song-lai-tro-ve-ly-hon-tra-nam-ket-hon-chop-nhoang/chuong-147.html.]
Nhưng từ lần trước bọn họ nhận định Giang Nguyệt Hà chính là đi theo Giang Nguyệt Vi thì vẫn luôn nhìn chằm chằm bên này, cho nên không quá hai ngày, đến ngày chợ, đám người mặt dày của nhà họ Giang lại tới.
Tưởng Phúc Dân vừa nhìn thấy Lý Mỹ Ngọc đến đây, ông mặt lạnh trực tiếp thu dọn đồ đạc, nhưng không nghĩ tới Lý Mỹ Ngọc lại không giống như lần trước đến để làm loạn, bà ta chỉ bình tĩnh hỏi ông: "Con gái tôi có phải sinh rồi hay không?"
Năm mới Giang Nguyệt Vi đã mang thai sáu tháng, bây giờ không nói, nhà họ Giang bọn họ cũng có thể tính ra thời gian đứa bé ra đời, cho nên không cần bọn họ nói bà ta cũng có thể biết.
Nhưng Tưởng Phúc Dân rất không chào đón Lý Mỹ Ngọc, chính là không muốn đối xử tử tế với bà ta: ""Sao vậy? Sinh rồi thì thế nào? Bà tới đây làm gì"
Lý Mỹ Ngọc vừa nghe lời này liền biết đây nhất định là đã sinh rồi, bà ta lại hỏi: "Nam hài nữ hài?"
Tưởng Phúc Dân lạnh lùng nói: "Tôi cũng không biết, đừng có chuyện gì cũng đến nhà họ Tưởng hỏi, hai nhà chúng ta lại không quen, bà mà không đi tôi sẽ đuổi người! Lúc đấy đừng có mà than."
Lý Mỹ Ngọc nghe lời này, trong lòng mơ hồ lại có chút lửa giận, lúc trước nếu biết nhà họ Tưởng là cái bộ dạng quái quỷ này, bà ta làm sao lại đồng ý để cho Giang Nguyệt Vi cùng Tưởng Chính Hoa kết hôn, hiện tại hai bọn nó đã sinh con xong rồi, vậy mà ngay cả thông báo một tiếng cũng nói được, bây giờ còn bảo không quen gia đình bà ta, quả thực chính là ghét điều gì thì sẽ xảy ra điều đó!
Giang Nguyệt Vi cũng là một con sói mắt trắng, nuôi cô không công tận mười mấy năm, hiện tại hai đứa nhỏ của cô cũng đã sinh, lại không biết một chút đau khổ khi làm mẹ, còn liên hợp nhà họ Tưởng lừa bọn họ, quan trọng nhất là còn lừa Nguyệt Hà đi!
Nhìn cái cuốc trong tay Tưởng Phúc Dân, Lý Mỹ Ngọc không dám nói tiếp, khí thế hung hăng trở về.
Đến đường lớn, Trần Hồng Yến ôm đứa bé đang đợi cô, liền hỏi: "Sinh rồi phải không mạ? Đã hỏi địa chỉ chưa?"
Lý Mỹ Ngọc tức giận nói: "Hỏi cái gì mà hỏi, có hỏi thì nhà bọn họ cũng không nói, ông già đó còn nói không quen biết chúng ta nữa chứ!"
Hiện tại tâm tình của bà phi thường không tốt, hai đứa kia đều trốn chạy đi hết, nhà họ Tưởng cũng không nói Giang Nguyệt Vi và Giang Nguyệt Hà đã đi đâu, bà ta chạy tới chạy lui không biết bao nhiêu lần cũng không chiếm được đáp án mình mong muốn, bây giờ bà ta đã chạy đến phiền chán rồi, thật sự là không muốn động nữa.
Vì vậy, Lý Mỹ Ngọc nhìn Trần Hồng Yến lại nói: "Coi như tôi sinh hai con sói mắt trắng, sau này tôi cũng không muốn bị hai đứa nó giày vò nữa, tới tới lui lui, mặt mũi già nua này đều mất hết, cũng không thấy hai đứa nó thương tôi lấy một lần."
Trần Hồng Yến nghe vậy sắc mặt lập tức thay đổi, hiện tại đại đội sản xuất dự định bắt đầu làm cái gì "Chế độ trách nhiệm gia đình nhận thầu cùng sản xuất", nói cách khác sau này đại đội cũng không cần cùng nhau đi làm nữa, mọi người sẽ cùng nhau chia đất, sau đó mỗi một gia đình là một nhà độc lập.
Đây có thể là một điều tốt cho người khác nhưng là điều bất hạnh đối với nhà họ Giang, đối với nhà bọn họ mà nói cũng không phải là chuyện tốt gì, đứa nhỏ luôn sinh bệnh, cô ta thường xuyên phải chăm sóc đứa nhỏ, rất nhiều lúc không thể đi làm, Giang Tinh Quốc lại là một phế vật, Lý Mỹ Ngọc và Giang Hướng Quân hiện tại thân thể cũng không bằng lúc trước, làm không được bao nhiêu việc, sau này làm một mình ai biết cuộc sống có thể khổ sở hơn bây giờ hay không.
Vốn còn có chút tiền trợ cấp một tháng của Giang Nguyệt Hà, nhưng bởi vì Giang Nguyệt Vi, hiện tại ngay cả tiền này cũng không có, hiện tại Giang Nguyệt Vi sống rất tốt, mang theo Giang Nguyệt Hà trực tiếp cao chạy xa bay.