Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Sống Lại Trở Về, Ly Hôn Tra Nam, Kết Hôn Chớp Nhoáng - Chương 144

Cập nhật lúc: 2025-05-17 10:31:17
Lượt xem: 13

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KVQbhIiBp

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tưởng Chính Hoa nhìn Giang Nguyệt Vi, sau đó đi mở cửa.

Mã Ái Vân bế bọn nhỏ đứng bên ngoài cửa, nhìn anh hỏi: “Thông chưa, nếu không thông thì thôi vậy, tối nay mẹ kêu bác sĩ cho thuốc thông sữa, nếu không sợ sẽ sốt lên.”

Tưởng Chính Hoa ho nhẹ, che giấu sự xấu hổ của mình, sau đó bế con từ trong tay của Giang Nguyệt Hà: “Được rồi, con ôm bọn nhỏ đi đút sữa.”

Mã Ái Vân cũng ôm một đứa đi vào theo, khi nãy hai đứa nhỏ đều chưa uống, đặc biệt là em gái, dường như cô bé không thích uống sữa, ngửi thấy mùi sữa là quay đầu đi, không uống, lúc này lại bật khóc, lập tức đút.”

Vốn dĩ Giang Nguyệt Vi vẫn còn đau, bây giờ sữa thông rồi, bế em gái đang khóc đến lợi hại qua trước, thấy Giang Nguyệt Hà và Hứa Văn Thiến vẫn còn ở đây, thì nói với Tưởng Chính Hoa: “Anh đưa hai đứa nó về trước đi, đừng kéo dài ở bệnh viện, bọn họ cũng phải nghỉ ngơi.”

Tưởng Chính Hoa nghĩ nghĩ, bây giờ Giang Nguyệt Vi sinh con xong rồi, ở bệnh viện xác thực không cần nhiều người như vậy, thế là lái xe đưa hai cô bé về nhà.

Bởi vì sinh đôi, vết nứt lớn hơn so với người thường, Giang Nguyệt Vi theo bác sĩ kiến nghị dự đoán sẽ ở lại bệnh viện năm ngày, trong lúc này người trong quân đội cũng thường xuyên đến thăm, Trương Ái Phương và Vương Đông Mai đều đến, nhìn thấy hai đứa con của cô vẫn luôn khen xinh đẹp, giống như khen người không tốn tiền vậy đó.

Cuối cùng, bọn họ nhắc đến Dương Tiểu Quả, nói bây giờ Phương Dương và Dương Tiểu Quả đã ly hôn, Phương Dương cũng đã dọn ra khỏi nhà lớn của người nhà, lại quay về độc thân ở ký túc xá rồi, bây giờ phòng số một đó đã có người vào ở rồi, toàn bộ bên trong đều nói chuyện này.

Những chuyện này Giang Nguyệt Vi chưa từng nghe Tưởng Chính Hoa nói sai, có lẽ anh cũng biết bản thân mình không muốn nghe những chuyện này, cho nên cũng lười nói.

Trưởng Ái Phương và Vương Đông Mai để lại đồ rồi trở về, sau đó, lại có người của quân đội đến thăm cô, Giang Nguyệt Vi đều không quen biết, sau đó Dương Húc và Châu Lệ Vân cũng đến.

Giang Nguyệt Vi không nghĩ đến hai người họ cũng sẽ đến, cũng không biết có phải là nhìn thân phận của Dương Tiểu Quả, bọn họ tặng rất nhiều đồ tốt, vốn dĩ Giang Nguyệt Vi không muốn nhiều như vậy, nhưng Tưởng Chính Hoa lại thay cô nhận.

Ở bệnh viện mấy ngày, hai đứa nhóc này đều giống như là tâm linh tương thông, đứa này đói đứa kia cũng đói, đứa này khóc đứa kia cũng khóc, nhưng cũng dễ trông, chỉ cần không mắc ị, không mắc tè không đói, thời gian khác hai người đều yên tĩnh ngủ, giống như là sợ mẹ không ngủ vậy đó.

Vốn dĩ Giang Nguyệt Vi lo lắng sữa mình không đủ cho con uống, nhưng Mã Ái Vân ngày nào cũng cung cấp canh thịt gà thịt vịt thịt cá, cô căn bản không cần lo lắng đến vấn đề này, thậm chí còn dư sữa nữa, hai mắt Tưởng Chính Hoa nhìn đến phát sáng.

Sau khi ở bệnh viện bốn ngày, Giang Nguyệt Vi đã có thể tự cử động cơ bản rồi, Tưởng Chính Hoa nhìn hai người phụ nữ bọn họ đã bắt đầu trông con thành thạo, rốt cuộc cũng có thể thả tay rồi, dự định đi dọn dẹp người phụ nữ đang núp sau lưng làm chuyện xấu kia.

Tưởng Chính Hoa vừa ra khỏi bệnh viện liền trực tiếp đi tìm đám người gây chuyện vào ngày hôm đó, người kia vừa nhìn thấy Tưởng Chính Hoa vậy mà lại tìm đến tận nhà mình, sợ tới mức tim đập thình thịch, chân run run, thiếu điều muốn quỳ xuống, hắn ta van xin: "Đại, đại ca, anh không phải nói đã buông tha cho chúng tôi sao, sao còn tìm tới đây thế?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/song-lai-tro-ve-ly-hon-tra-nam-ket-hon-chop-nhoang/chuong-144.html.]

Tưởng Chính Hoa nhìn hắn ta một lượt rồi cười lạnh: "Tôi nói không tìm các người gây phiền toái, nhưng tôi nhớ là tôi không có nói để các người trốn thoát, tôi tới là để nhận người."

Lần trước sau khi hai người kia có gì đã khai hết ra, Tưởng Chính Hoa có thể đoán được là ai, nhưng trước khi chuyện này được xác định, anh cảm thấy không nên tùy tiện đi tìm người ta.

Cho nên anh đến tìm cái tên áo sơ mi hoa này chính là muốn bảo mấy người bọn họ đi nhận người.

Áo sơ mi hoa thở dài nhẹ nhõm một hơi, còn tưởng rằng anh muốn tìm bọn họ tính sổ, thì ra chỉ là muốn bọn họ nhận người, hắn ta nghĩ nghĩ một chút, bọn họ là nhận tiền, nhưng là số tiền này không nhiều a, nếu không đi giúp anh nhận người, vậy xui xẻo trong chuyện này chính là hai người bọn họ, cho nên một hơi liền đáp ứng: "Được, tôi nhận."

Tưởng Chính Hoa nhìn thoáng qua thời gian, thừa dịp sắp đến giờ liền lôi kéo đám người đến trường học, ký túc xá của nữ sinh anh đã tới vài lần.

Dì quản lý nhìn thấy Tưởng Chính Hoa đến thì cũng không ngạc nhiên, cho nên lúc anh nói muốn tìm Bạch Linh, dì quản lý rất vui vẻ hỗ trợ đi lên gọi người.

Lúc này Bạch Linh đang chuẩn bị nghỉ trưa, mặc dù bị người khác gọi xuống lầu thì có chút mất hứng, nhưng cũng rất nghi ngờ rốt cuộc sẽ có ai gọi cô ta, sau khi xuống lầu, cô ta nhìn thấy Tưởng Chính Hoa, đứng bên cạnh còn có tên áo sơ mi hoa, cả người cô ta đều cảm thấy nóng ran, rất không tốt!

Ngày đó lúc Hoa Sam Tử gây chuyện cô ta vẫn luôn đứng một bên nhìn, vốn tưởng rằng sẽ thực hiện được mong ước của mình bấy lâu nay, nhưng ai mà ngờ tới Tưởng Chính Hoa lại xuất hiện đúng lúc như vậy, sau đó còn đánh cho hai người kia răng rơi đầy đất, hai người kia gấp đến độ còn khai cô ta ra. Nhưng may mắn lúc ấy hai người kia đối với tin tức của mình cũng rất mơ hồ, cho nên sau đó liên tiếp mấy ngày, Tưởng Chính Hoa cũng không tìm được cô, cô cuối cùng thở dài nhẹ nhõm một hơi, cho rằng sự tình liền trôi qua, nhưng ai biết Tưởng Chính Hoa thế nhưng lúc này tìm tới?

Bốn mắt nhìn nhau, Bạch Linh khi nhìn thấy ánh mắt thâm trầm lạnh lẽo của Tưởng Chính Hoa thì thân thể cô ta nhất thời cứng lại, không biết phản ứng làm sao mới tốt.

Tưởng Chính Hoa nhìn Bạch Linh một cái rồi cúi đầu hỏi áo sơ mi hoa: "Chính là cô ta sao?"

Áo sơ mi hoa suy nghĩ một chút, ngày đó cô gái kia cúi đầu, lại cố ý che đi khuôn mặt, còn đội cả mũ, hắn ta tuy có chút không nhớ được mặt, nhưng dáng người của cô gái này với cô gái đó nhìn rất giống nhau, nhỏ gầy, trên tay còn mang theo đồng hồ Thượng Hải, lúc này, đồng hồ đeo tay là vật khá quý nên rất ít người mang nó theo bên mình vì nhiều lý do, nhưng người trưởng thành cũng ít khi mang nó trên tay, huống chi còn là một cô gái nhỏ, cho nên hắn ta liền khẳng định chính là cô ta làm.

"Chính là cô ta!" Áo sơ mi hoa gật đầu như gà mổ thóc, nói.

Mặc dù ba người bọn họ đứng ở nơi đó có chút xa so với cô ta, nhưng Bạch Linh vẫn có thể nghe được hai người bọn họ nói cái gì, nếu cô ta mà không hiểu chuyện gì đang xảy ra thì chính là kẻ ngốc, đầu óc nhanh chóng hoạt động hết công suất của nó, nghĩ một hồi nếu như Tưởng Chính Hoa cứ như vậy đến tìm cô ta tính sổ thì cô ta nên ứng đối với anh như thế nào. Nhưng không đợi cô ta nghĩ ra kết quả gì, Tưởng Chính Hoa lại xoay người kéo áo sơ mi hoa đi thẳng......

Bạch Linh thấy thế thì có chút mơ mơ hồ hồ, Tưởng Chính Hoa lúc trước bởi vì chuyện giường chiếu mà đối đãi với cô ta hung dữ như vậy, hiện tại biết lúc trước là do cô ta tìm người gây chuyện, lại không có tra hỏi hay làm gì cô ta cả, anh đến đây chỉ để nhìn mình một cái liền trực tiếp rời đi? Không đơn giản như vậy chứ, Tưởng Chính Hoa muốn làm gì đây? Không phải là đến trường tố cáo mình đấy chứ?

Nghĩ vậy, cô ta lập tức đi theo bọn họ ra ngoài xem, nhưng bóng dáng hai người kia thế mà lại không đi về phía tòa nhà văn phòng, bọn họ đi thẳng về phía cổng trường.

Loading...