Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Sống Lại Trở Về, Ly Hôn Tra Nam, Kết Hôn Chớp Nhoáng - Chương 143

Cập nhật lúc: 2025-05-17 10:31:15
Lượt xem: 12

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/707UXcWqnJ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nói xong, từ trên tay Mã Ái Vân lấy canh giò heo, đổ vào bát cho Giang Nguyệt Vi, cầm muỗng nhỏ ngồi xuống đút cô uống.

Canh vẫn còn nóng, anh múc từng muỗng từng muỗng, thổi thổi, cẩn thận đút.

Canh giò heo rất đậm đà, Giang Nguyệt Vi mười mấy tiếng rồi chưa ăn cái gì, cũng không cảm thấy ngấy, chỉ cảm thấy bây giờ ăn cái gì cũng ngon, lúc ăn sắp xong, thấy thai phụ giường bên cạnh vẫn luôn nhìn bọn họ bên này, mặc dù con cô ta được bế, nhưng vẫn luôn khóc, cũng không thể yên lặng, vì thế Giang Nguyệt Vi liền đưa mắt ám thị để Mã Ái Vân hỏi xem chuyện gì.

Hôm qua Mã Ái Vân không thích người nhà của thai phụ đó, mặc dù không muốn qua đó hỏi chuyện của bọn họ, nhưng đứa con của cô ta vẫn luôn khóc, cũng ảnh hưởng đến bọn họ, vì thế đi đến trước hỏi sản phụ đó: “Sao con gái của cháu luôn khóc vậy, không cho uống sữa sao?”

Sản phụ đó cười ngại ngùng: “Cho uống rồi, có thể là không thoải mái, cháu cũng không biết chuyện gì nữa.”

Mã Ái Vân nhìn sản phụ mới sinh con xong, nhưng vẫn luôn bế con, khẽ cau mày: “Mẹ chồng cháu đi mua cơm vẫn chưa quay lại sao? Có muốn uống chút canh với chúng tôi trước không? Dù sao chúng tôi cũng có rất nhiều canh.”

Sản phụ đó cười thẹn thùng: “Không sao, mẹ chồng cháu chút nữa là quay lại rồi.”

Mã Ái Vân đã nghe cô ta nói như vậy rồi, cũng không miễn cưỡng nữa, chưa được một lúc quý bà đó đã xách đồ quay trở lại, bà ta đặt đồ trên đầu giường, trực tiếp nói: “Mau ăn cơm đi, ăn xong chúng ta xuất viện.”

Lời vừa nói ra, khiến Giang Nguyệt Vi và Mã Ái Vân đều kinh ngạc, Mã Ái Vân hỏi: “Sao lại xuất viện nhanh như vậy?”

Bà ta nói: “Đây là đứa thứ hai của chúng tôi rồi, lại không phải là đứa đầu tiên, lại là con gái nữa, cần gì phải lãng phí nhiều tiền như vậy.”

Mã Ái Vân cau mày, hiển nhiên người này chê sản phụ đó để con gái, bà ghét nhất loại người như vậy, rõ ràng bản thân cũng là phụ nữ, nhưng lại ghét con gái, hà tất phải như vậy?

Nhưng bà không biểu hiện sự chán ghét ra ngoài, chỉ hỏi: “Nhưng hai người vào đây vẫn chưa được một ngày mà đã gấp gáp xuất viện, thân thể sản phụ chịu được sao?”

Trong lòng bà ta hừ một tiếng, bà ta vốn dĩ vì cái thai này là con trai nên mới đặt phòng bệnh hai người, ai biết lại sinh ra một đứa con gái, một ngày ở phòng hai người khá đắt, không có khả năng sinh con trai mà đòi ở phòng tốt gì chứ, về nhà dưỡng ai không phải dưỡng?

“Sao lại không chịu được?” Bà ta vừa mở đồ vừa nói: “Khi nãy tôi đã hỏi bác sĩ rồi, nói không sao, có thể xuất viện.”

Mã Ái Vân nhìn đồ ăn bà ta mua, bánh bao màn thầu và dưa muối? Bà lập tức cạn lời, sản phụ ăn những thứ này, sao có thể có sữa?

Cho nên lại hỏi: “Mấy người ăn cái này hả?”

Bà ta dường như nghe ra được ý trong lời nói của bà, liền đáp: “Chúng tôi phải xuất viện gấp, lát nữa sẽ không làm thủ tục xuất viện nữa, đợi về nhà rồi ăn ngon sau.”

Mã Ái Vân triệt để cạn lời rồi, bà nhìn sản phụ ôm con đến đi đường cũng không vững, cũng không biết chồng đã đi đâu trong lúc vợ sinh con, ngay cả mặt cũng không xuất hiện: “Vậy lát nữa mọi người đi về bằng gì?”

Bà ta ôm đứa nhỏ: “Xe bò, tôi tìm xe bò rồi, lát nữa sẽ đến.”

Mã Ái Vân ồ một tiếng, dù sao thì đây cũng là chuyện nhà của người ta, bà cũng không muốn nhiều chuyện, chỉ quay đầu nhìn Tưởng Chính Hoa nói: “Nguyệt Vi ăn xong rồi, từ hôm qua tới giờ con chưa nghỉ ngơi, mau đi ngủ một chút đi, buổi tối còn trông con.”

Tưởng Chính Hoa dọn dẹp xong chén đũa của Giang Nguyệt Vi, sau đó mới ghế ở bên cạnh nằm xuống, Giang Nguyệt Vi vội vàng cầm gối đưa anh, liên tiếp mười mấy tiếng không ngủ, anh vừa nằm xuống đã ngủ mất rồi.

Anh ngủ một giấc, Tưởng Chính Hoa trong mộng vô cùng vui sướng, lúc thức dậy, sắc trời đã tối rồi, có thể là ngủ sâu quá, sau khi mơ màng thức dậy, cái gì anh cũng không nhớ, chỉ nghe thấy bên tai tiếng khóc của con nít và tiếng kêu thảm thiết của phụ nữ.

“Đau quá, con nghỉ ngơi một chút, mẹ đút bọn nhỏ uống sữa bột trước đi.”

“Cố nhịn một chút, mẹ thấy con hơi phát sốt rồi, nếu không xuống sữa nữa, chắc chắn con còn sốt lợi hại hơn nữa, tới lúc đó phải chịu khổ đó.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/song-lai-tro-ve-ly-hon-tra-nam-ket-hon-chop-nhoang/chuong-143.html.]

Giang Nguyệt Vi vốn tưởng sinh con xong là xong chuyện rồi, nhưng không ngờ đến, buổi chiều cô cảm thấy trong người nóng nóng, vừa đo nhiệt độ, vậy mà đã có hơi phát sốt, bác sĩ nói cô phải xuống sữa sớm một chút, nếu không sợ rằng sẽ ngày càng sốt cao.

“Nhưng mà bọn nhỏ không hút, hút cũng không xuống.” Cô nhìn hai đứa nhỏ đã bắt đầu há miệng bật khóc: “Chỉ biết cắn con, đau c.h.ế.t đi được.”

Anh dường như đã đắm chìm trong nỗi sợ hãi sinh con của Giang Nguyệt Vi, vừa nghe thấy âm thanh này, cả người đột nhiên từ ghế dài bật dậy, đợi mở mắt ra nhìn, giường đối diện đã trống không rồi, mà giường bệnh của Giang Nguyệt Vi được bao quanh bởi một tấm màn, những bóng đen trên màn thật chói mắt.

Anh vội vàng đứng dậy đi tới, đang muốn hỏi xảy ra chuyện gì vậy, kết quả vừa mở màn ra lại thấy vợ mình sóng nước cuộn trào lộ ra ngoài, bên cạnh còn có hai y tá, anh lập tức sững sờ.

Giang Nguyệt Vi nhìn thấy chồng mình, cũng vội vàng kéo áo xuống.

Mã Ái Vân nhìn thấy Tưởng Chính Hoa, ánh mắt khẽ động, lập tức hỏi y tá: “Nó được không?”

Tưởng Chính Hoa không hiểu gì cả: “Con cái gì?”

Hai y tá đó nhìn nhau, để cha tới làm, này, hình như cũng được.

Y tá liền nhìn Tưởng Chính Hoa, lập tức nói: “Vậy cũng được, vậy để anh ấy thử xem sao?”

Hai y tá nói xong thì giúp Mã Ái Vân bế con ra, để lại Tưởng Chính Hoa đứng đó nhìn Giang Nguyệt Vi vẻ mặt mờ mịt: “Để anh thử cái gì vậy?”

Giang Nguyệt Vi nhìn người đàn ông của mình đứng ở đó, phì cười, qua một lúc cô đưa tay móc móc người đàn ông, Tưởng Chính Hoa liền cúi người, nghe thấy giọng nói mềm mại của người phụ nữ mình vang bên tai anh: “Em có hơi phát sốt, bác sĩ nói phải xuống sữa, bọn nhỏ hút không ra, cho nên gọi anh tới hút.”

Tưởng Chính Hoa nghe xong thì mắt trừng lớn, đột nhiên lùi về sau nhìn Giang Nguyệt Vi: “Để anh tới?”

Vâng, bây giờ còn có loại chuyện tốt như thế này sao?

Giang Nguyệt Vi đỏ mặt, gật gật đầu.

Tưởng Chính Hoa sững sờ một lát, tầm mắt dừng lại ngay trước n.g.ự.c Giang Nguyệt Vi, hình như rất lâu rồi không có nhìn trực diện như vậy, nó to hơn một chút rồi: “Ở chỗ này được sao?”

Nói xong, anh lén lút nhìn bên ngoài tấm màn, hình như không có ai ở đây, thế là quay đầu lại nhìn cô, khẽ ho một tiếng: “Vậy anh làm nhé?”

Giang Nguyệt Vi cắn răng, nhìn anh đang dong dài, hừ nói: “Nếu còn không làm nữa, vậy thì em không để anh làm nữa.”

Tưởng Chính Hoa gấp gáp vội vàng ngồi xuống: “Đừng, anh làm.”

Giang Nguyệt Vi nhìn vẻ mặt giống như có dấu hiệu, lập tức che n.g.ự.c lại nói: “Anh nghiêm túc một chút, đừng có làm bậy.”

Tưởng Chính Hoa khẽ nhếch miệng: “Anh đương nhiên là nghiêm túc rồi, anh là người đoan chính.”

Nói xong, cũng không cho Giang Nguyệt Vi cơ hội nói chuyện, cúi người, giống như con nít nhận được kẹo, gấp gáp không chờ được mà ăn, khiến cho Giang Nguyệt Vi vừa đau vừa ngứa, cuối cùng nhịn không được bật cười “ha ha”, cũng may là người đàn ông này tốt hơn bọn nhỏ một chút, không tốn bao nhiêu thời gian đã thông rồi.

Tưởng Chính Hoa làm xong, còn không quên l.i.ế.m môi một cái, nếm thử mùi vị, cảm thấy không ngon lắm: “Hình như không đủ ngọt.”

Giang Nguyệt Vi hung hăng trừng mắt với anh: “Cũng không phải là cho anh uống, sao anh có thể chê?”

Tưởng Chính Hoa lại ho một tiếng, còn chưa nói nên lời, đã nghe thấy tiếng gõ cửa bên ngoài, sau đó giọng nói của Mã Ái Vân vang lên: “Xong chưa đó?”

Loading...