Sống Lại Trở Về, Ly Hôn Tra Nam, Kết Hôn Chớp Nhoáng - Chương 142
Cập nhật lúc: 2025-05-17 10:31:13
Lượt xem: 15
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2qHvY8jxhJ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Quá tốt rồi!
Mã Ái Vân lập tức ôm một đứa, vui vẻ cười ha ha với y tá nói cảm ơn.
Giang Nguyệt Hà nhìn Tưởng Chính Hoa không qua nhận con, vội vàng đi đến ôm đứa còn lại từ trong tay y tá, nhìn anh nói: “Anh rể, anh làm cha rồi.”
Tưởng Chính Hoa nghe xong thì tỉnh táo lại, đúng vậy, anh có con trai có con gái rồi, anh làm cha rồi, cuộc đời anh trong phút chốc lại có thêm hai đứa con, nhưng vợ anh thì sao, sao vẫn chưa ra nữa?
“Vậy vợ tôi đâu? Sao không thấy động tĩnh gì vậy?” Anh lập tức hỏi.
Y tá nghe thấy giọng anh tỏ rõ sự nóng ruột thì cười nói: “Vợ anh không sao, vẫn còn phải đợi một thời gian.”
Tưởng Chính Hoa nghe xong thở phào nhẹ nhõm, nếu không phải đột nhiên cô im lặng, cũng không dọa người, cũng khó tránh khỏi dọa người, anh quay đầu nhìn Mã Ái Vân: “Mọi người bế bọn nhỏ về phòng bệnh trước đi, con ở đây đợi Nguyệt Vi.”
Mã Ái Vân chớp chớp mắt: “Con không nhìn bọn nhỏ một cái sao?”
Tưởng Chính Hoa lúc này mới nhớ đến, lúc nãy anh chỉ quan tâm đến tình hình của Giang Nguyệt Vi, không để ý đến bọn nhỏ, bây giờ hai cục cưng được bọc trong chăn, đều nhắm mắt, tóc vừa đen vừa dày, khuôn mặt không to bằng nửa lòng bàn tay anh, đỏ đỏ, ngũ quan rõ ràng, không nhăn nheo giống như anh tưởng tượng lúc trước.
Vừa nghĩ đến đây là hạt giống mà anh gieo rắc, tâm trạng anh kích động, xoa xoa tay, muốn duỗi tay sờ một chút xem có cảm giác gì, nhưng vừa chạm đã bị Mã Ái Vân đánh rút trở về.
Mã Ái Vân trừng anh: “Con đừng sờ, mặt của con nít rất non, cẩn thận tay con đụng bị thương tụi nhỏ.”
Tưởng Chính Hoa cuối đầu nhìn lòng bàn tay đầy vết chai của mình, tay duỗi ra một nửa rất nhanh đã rút trở về, bỏ đi, tạm thời không sờ, một lát nữa làm bọn nhỏ bị thương thật không đáng.
Mã Ái Vân và Giang Nguyệt Hà bế bọn nhỏ về phòng bệnh, Tưởng Chính Hoa ở trước cửa phòng sinh đợi, đợi nửa tiếng lại thấy hai thai phụ được đưa đến phòng sinh, bên trong lại là một trận kêu thê thảm, thật sự nghe đến khiến người ta hãi hùng khiếp vía.
Qua được một lúc, cuối cùng Giang Nguyệt Vi cũng được đẩy ra ngoài, sắc mặt cô trắng bệt yếu ớt, nhưng lúc nhìn thấy Tưởng Chính Hoa vẫn còn đứng ở đây, đã nhịn không được mà mỉm cười.
Tưởng Chính Hoa tiến lên, nắm c.h.ặ.t t.a.y cô: “Em không sao chứ?”
Nhìn vẻ mặt gấp gáp của anh, Giang Nguyệt Vi lắc đầu: “Không sao, con đâu? Em muốn nhìn bọn nhỏ.”
“Mẹ ôm về phòng bệnh rồi.” Tưởng Chính Hoa vừa nói vừa đẩy cô về phòng bệnh.
Đến phòng bệnh, Mã Ái Vân lập tức ôm bọn nhỏ đến cho cô xem, Giang Nguyệt Vi nhìn hai đứa, nhỏ nhỏ, đỏ đỏ, lại nhịn không được mỉm cười, nhất thời cô nghĩ rằng, hai đứa nhỏ này thật sự là do mình sinh ra sao? Cô thật sự sinh ra hai đứa sao?
Nếu đổi thành lúc trước, căn bản là cô không dám nghĩ đến!
“Sao hai đứa lại nhỏ như vậy?” Cô nhịn không được cảm thán.
Thai phụ giường bên cạnh vẫn đang ngủ, Mã Ái Vân cũng không tiện làm phiền người ta, chỉ nhỏ giọng cười nói: “Cũng không nhỏ đâu, hai đứa nhỏ cộng lại cũng hơn mười cân đó, mẹ từng gặp qua một đứa nặng nhất cũng chỉ có hơn bảy cân, con vất vả rồi.”
Tưởng Chính Hoa nghe bọn họ trò chuyện, chỉ cảm thấy phiền muộn, anh không muốn hồi tưởng lại tối hôm qua Giang Nguyệt Vi sinh con có bao nhiêu khó bao nhiêu đau đớn, chỉ sửa lại hỏi cô: “Bây giờ em có đói không? Muốn ăn chút gì đó rồi đi nghỉ ngơi không?”
Giang Nguyệt Vi lắc đầu, cô không cảm thấy đói một chút nào, nhưng lại cảm thấy rất mệt rất mệt, trước khi sinh con đã bị giày vò tử cung rồi, sinh xong càng đau hơn, cô nằm trên giường, bác sĩ vẫn luôn kêu cô dùng sức, lúc đó có một loại cảm giác muốn chết, nhưng sau khi sinh xong, cô chỉ cảm thấy thả lỏng tràn đầy hạnh phúc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/song-lai-tro-ve-ly-hon-tra-nam-ket-hon-chop-nhoang/chuong-142.html.]
Khi nãy bác sĩ có nói, mặc dù cô sinh đôi, nhưng mọi thứ đều rất thuận lợi, chỉ tốn hơn hai tiếng đồng hồ đã sinh xong rồi, vết nứt cũng không nghiêm trọng, chỉ là mất m.á.u hơi nhiều, phải dưỡng lại đàng hoàng.
Bây giờ mọi người đều ở đây, hai đứa nhỏ cũng bình an khỏe mạnh, cô cũng có gì để lo lắng nữa, chỉ nhìn con vài lần rồi nhắm mắt, tiến vào giấc ngủ.
Có lẽ là quá mệt mỏi, cô đã ngủ rất rất lâu, không hề nằm mơ, đợi lúc thức dậy, trời đã sáng rồi, trong phòng có tiếng khóc nỉ non, cô mơ mơ hồ hồ mở mắt, mơ hồ nhìn bóng dáng người bên cạnh giường.
Là Tưởng Chính Hoa, anh đang canh ở bên giường, cuối đầu nhìn cô.
Đợi sau khi mở to mắt, cô đối diện với đôi mắt của người đàn ông này, sau đó mỉm cười.
Tưởng Chính Hoa đưa tay sờ mặt và trán cô: “Tỉnh rồi sao? Cảm thấy như thế nào? Còn chỗ nào cảm thấy không thoải mái không?”
Tay anh đầy rẫy những vết chai, đó là cho nhiều năm s.ú.n.g mài ra, nhưng lại vừa ôn hòa vừa thân thiết, Giang Nguyệt Vi thân mật kề sát tay anh: “Không có, em đói quá.”
Cô vừa ngủ đã ngủ suốt mười hai tiếng đồng hồ, nếu không phải bác sĩ nói là do mệt, Tưởng Chính Hoa thấy cô mãi không thức xém chút nữa đã bật khóc rồi: “Em đã ngủ được mười hai tiếng rồi, có thể không đói sao? Mẹ đã đi hâm nóng cơm rồi, lát nữa là có thể ăn, anh rót cho em ly nước trước.”
Giang Nguyệt Vi nghe xong thì đưa mắt nhìn một lượt, trong phòng bệnh chỉ có hai người bọn họ và thai phụ giường bên, mà đầu giường vậy mà còn cắm một bó hoa, hoa đủ màu sắc, cô không biết tên gọi, nhưng hoa rất đẹp, màu đỏ ở giữa, trong mát mẻ lại xinh đẹp, rất đẹp.
Có lẽ là nhìn thấy hoa, lúc này cô có thể ngửi được mùi hương nhàn nhạt: “Thật thơm, anh hái ở đâu vậy?”
Tưởng Chính Hoa thấy cô tràn đầy ý cười, nhướng mày: “Phía sau bệnh viện, sáng sớm đã hái rồi, thích không?”
Mắt Giang Nguyệt Vi cong thành một đường chỉ: “Thích.”
Tưởng Chính Hoa đôi gò má hồng của cô, cuối đầu hôn lên trán cô: “Nếu em thích thì sau này anh đều sẽ hái cho em, cảm ơn em đã sinh cho anh hai cục cưng, anh rất thích.”
Nói rồi dừng lại, lại tự cười nói: “Khi nãy em ngủ lâu như vậy, anh sắp bị dọa c.h.ế.t rồi, không biết phải làm như thế nào mới tốt.”
Giọng anh rất nhỏ, dường như còn có hơi nghẹn ngào, những lời nói tình cảm giấu kín trong lòng không nói cũng biết, Giang Nguyệt Vi nghe đến trong lòng xúc động, tối qua mới sinh xong nhìn thấy anh ở bên ngoài đợi, cô mới yên tâm, bây giờ tỉnh dậy thấy anh vẫn ở bên cạnh, hái hoa cho cô, còn lo lắng cho cô như vậy, cô liền cảm thấy trong lòng có một sự ngọt ngào nói không nên lời, chỉ cảm thấy mọi thứ đều xứng đáng.
Tưởng Chính Hoa: “Bây giờ, em tỉnh rồi thì tốt.”
Nói xong, lại cắn môi cô một chút.
Trong phòng bệnh còn người khác, Giang Nguyệt Vi bị anh hôn như vậy, cũng hơi xấu hổ, liền nhỏ giọng nói: “Biết rồi mà, con đâu? Sao không thấy vậy?”
Nhắc đến hai đứa nhỏ, trong mắt Tưởng Chính Hoa ý cười dịu dàng: “Khi nãy Nguyệt Hà và Văn Thiến mang con ra ngoài rồi.”
Giang Nguyệt Vi khẽ sững sờ, vội nói: “Nguyệt Hà và Văn Thiến hôm nay không đi trông tiệm sao?”
Tưởng Chính Hoa đặt nước lên môi cô: “Hôm nay không cần, chúng ta nghỉ hai ngày, cũng cho bọn họ nghỉ ngơi.”
Giang Nguyệt Vi cảm thấy đáng tiếc, hôm nay chủ nhật, kiếm được không biết bao nhiêu tiền, nhưng nghĩ nghĩ, cả tháng gần đây mọi người đều không nghỉ ngơi, cũng là lúc mọi người nên được nghỉ ngơi rồi.
Không bao lâu, Mã Ái Vân đã đem cơm được hâm nóng quay lại, thấy Giang Nguyệt Vi đã tỉnh, lập tức nói: “Cuối cùng con cũng tỉnh rồi, mẹ đã hâm nóng cơm hai lần rồi.”
Tưởng Chính Hoa nhìn đồ ăn bà bưng về, liền cười nói với Giang Nguyệt Vi: “Chúng ta uống chút canh giò heo đi, lát nữa uống xong chúng ta mới ăn cơm.”