Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Sống Lại Trở Về, Ly Hôn Tra Nam, Kết Hôn Chớp Nhoáng - Chương 141

Cập nhật lúc: 2025-05-17 10:31:11
Lượt xem: 10

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/7pgbVlt4I7

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Giang Nguyệt Vi cảm thấy khá giày vò, bọn họ sớm đã thấy đỏ rồi, nhưng bây giờ sắp hai tiếng rồi, cô còn đau không theo quy luật, cũng không giống với bác sĩ nói, vài phút đau một lần.

Tưởng Chính Hoa cũng nhìn ra được cô có hơi lo lắng, nhưng cũng không còn cách nào khác, thế là chỉ có thể ở cùng cô, lúc thì nằm, lúc thì lại đi bộ, cứ như vậy lặp đi lặp lại, đến sáu giờ chiều, giường bên cạnh cũng đã sinh xong rồi, Giang Nguyệt Vi mới cảm thấy được loại đau đến thấu tim.

Cô vội vàng véo người đàn ông của mình ý biểu anh đi xem đồng hồ, lần này cứ cách mười phút lại đau một lần, Mã Ái Vân nhìn sắc mặt cô đã trắng bệt rồi, vì thế vội vàng gọi bác sĩ đến kiểm tra.

Lần kiểm tra này, mới mở ba phân, bác sĩ nói còn sớm, sắc mặt của Tưởng Chính Hoa cũng trắng bệt rồi, anh chỉ biết sinh con rất khó, nhưng không ngờ đến lại khó như vậy, bọn họ đợi từ sáng sớm đến tối, bác sĩ vẫn luôn nói là còn sớm, tiếp tục đợi.

Giang Nguyệt Biết bây giờ nên thả lỏng tâm trạng, tiếp tục nghỉ ngơi cho tốt, như vậy mới có thể giữ sức, bởi vì xíu nữa vẫn còn phải chịu giày vò rất lâu.

Chờ đợi cuối cùng là sự giày vò, không bao lâu thì Giang Nguyệt Hà và Hứa Văn Thiến cũng đã tới bệnh viện rồi, hai người bọn họ mang cơm đến, nhìn thấy Giang Nguyệt Vi trong lòng đều tự hiểu rõ mà không nhắc đến chuyện buổi sáng.

Tưởng Chính Hoa mở hộp cơm ra hỏi cô ăn không, bây giờ Giang Nguyệt Vi đau đến nói không nên lời, chỉ sống c.h.ế.t nắm c.h.ặ.t t.a.y của anh, chịu đựng cơn đau tử cung co rút, lắc đầu nói không ăn.

Quý bà kế bên nhìn Giang Nguyệt Vi nói: “Không được, cháu phải ăn mới được, chút nữa cháu phải sinh hai đứa, không thể so với con dâu nhà chúng tôi sinh một đứa.”

Mặc dù Mã Ái Vân không thích bà ta, nhưng cảm thấy bà ta nói đúng, nhìn Giang Nguyệt Vi nói: “Nếu không chút ta uống một chút sữa bột nha?”

Sữa bột là chuẩn bị cho bọn nhỏ, nhưng người lớn cũng có thể uống, Giang Nguyệt Vi nghĩ nghĩ, vì để dễ sinh con nên gật đầu, cô uống xong sữa bột, cảm thấy cơn đau bắt đầu càng ngày càng nhiều, thời gian trôi qua từng chút, tử cung co rút đau đớn không lúc nào mà không cuộn lại, đến mười giờ, cuối cùng cũng đến hai ba phút lại đau một lần.

Lần này sau khi bác sĩ kiểm tra xong thì trực tiếp đưa Giang Nguyệt Vi đến phòng sinh, Tưởng Chính Hoa muốn theo vào, kết quả lại bị bác sĩ trực tiếp đuổi ra ngoài, anh rất lo lắng, nhưng cũng không còn cách nào khác, chuyện sinh con này bọn họ ai cũng không giúp được.

Bây giờ trong phòng sinh có lẽ chỉ có một mình Giang Nguyệt Vi, mọi người rất nhanh nghe thấy bên trong truyền đến từng trận âm thanh đau đớn, âm thanh liên tục vang lên.

Mã Ái Vân nghe thấy âm thanh này, trong lòng căng thẳng đến không chịu được, chỉ có thể vừa đợi, miệng vừa niệm mãi cái gì mà ‘Bồ Tát linh thiên’, Giang Nguyệt Hà và Hứa Văn Thiến lần đầu tiên nghe thấy âm thanh như này, trong lòng cũng căng thẳng không thôi.

Tưởng Chính Hoa ngồi trên băng ghế dài, hết sức cố gắng khiến mình bình tĩnh, nhưng anh nghe thấy âm thanh từ bên trong, chỉ nhíu chặt đôi chân mày, tim như bị bóp chặt.

Khi nãy anh đã nghe thấy tiếng rên thê thảm của thai phụ giường bên cạnh rồi, nhưng đó là tiếng rên thảm thiết của người ta, anh chỉ cảm thấy trong lòng hoảng sợ, nhưng bây giờ nghe thấy tiếng rên đau đớn như vậy của Giang Nguyệt Vi, thế là nhịn không được gọi y tá lại hỏi: “Vợ của tôi đã đau đến như vậy rồi, sao mọi người áp dụng biện pháp gì đi, chẳng hạn như có thể giảm đau đớn?

Y tá cũng không có cách nào khác, là phụ nữ đều sẽ phải trải qua cửa này: “Vị đồng chí này, sinh con đều sẽ như vậy, không có người phụ nữ nào là ngoại lệ.”

Tưởng Chính Hoa gấp đến khó chịu: “Nhưng cô ấy đã đau lắm rồi, mọi người nghĩ biện pháp gì đi, cô ấy còn phải sinh hai đứa lận.”

Y tá càng thêm bất lực, chỉ có thể an ủi nói: “Tôi đi hỏi bác sĩ xem có thể tiêm thuốc giảm đau không nhé.”

Tưởng Chính Hoa thở dài, liên tục nói cảm ơn.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/song-lai-tro-ve-ly-hon-tra-nam-ket-hon-chop-nhoang/chuong-141.html.]

Giang Nguyệt Hà thấy Tưởng Chính Hoa gấp đến như vậy, thì biết anh đối xử với chị gái của cô bé vẫn luôn tốt như vậy, lo lắng cho chị gái như vậy, trong lòng có chút an ủi.

Mã Ái Vân sợ Giang Nguyệt Vi sinh đến cuối cùng không còn sức lực nữa, vội vàng nhìn y tá nói: “Tôi pha sữa bột, cô giúp chúng tôi mang vào cho con bé uống được không?”

Y tá mau chóng cầm bình đi vào, người bên ngoài vẫn như cũ chờ đợi, đợi từ mười giờ hơn đến rạng sáng ngày hôm sau, tiếng kêu bên trong vẫn như cũ, vẫn chưa sinh đứa nhỏ.

Tưởng Chính Hoa chịu không nổi nữa, lại lập tức hỏi y tá: “Có chuyện gì vậy, đã qua mười hai giờ rồi, không phải cô nói tiêm thuốc giảm đau rồi sao, tại sao cô ấy lại kêu đau đớn như vậy?”

Bị người thúc giục, y tá đều muốn chia sẻ nỗi đau này với Giang Nguyệt Vi rồi, nhưng chuyện sinh con cô ấy không thể thay thế được, chỉ có thể nói: “Chút giảm đau đó có lẽ không có tác dụng, suy cho cùng thì sinh con không phải nỗi đau nhẹ nhàng.”

Mã Ái Vân cũng cảm thấy con trai mình nóng nảy, vội vàng kéo anh: “Con đừng có gấp, y tá cũng không còn cách nào, bây giờ sinh con chỉ có thể dựa vào bản thân Nguyệt Vi rồi.”

Giang Nguyệt Hà cũng nói: “Anh rể, anh đừng đi qua đi lại nữa, nếu không lát nữa anh còn choáng hơn chị em nữa.”

Vừa dứt lời, đột nhiên, nghe thấy trong phòng sinh truyền đến tiếng khóc của trẻ con, oa oa oa, trong trẻo non nớt, lại êm tai.

Mấy người ở ngoài nhất thời đều dừng lại, Giang Nguyệt Hà và Hứa Văn Thiến nhìn nhau, trong mắt lộ rõ sự vui mừng, : “Có phải chị em sinh rồi không?”

Tưởng Chính Hoa lấy lại tinh thần, cổ họng khẽ nuốt, nhìn Mã Ái Vân: “Có lẽ là Nguyệt Vi sinh rồi?”

Mã Ái Vân sững sờ gật đầu, còn chưa nói chuyện, lại một trận tiếng khóc của trẻ con truyền đến.

Tưởng Chính Hoa vội vàng nhìn đồng hồ, ngày hai mươi một giờ chín phút chín giây.

Mã Ái Vân cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, cả ngày hôm nay thực sự đã quá giày vò rồi, so với lúc trước khi Tống Xuân Ninh bọn họ sinh con còn muốn giày vò hơn, suy cho cùng thì thai song sinh đó giờ bà chưa từng đụng qua.

Bà mỉm cười, quay đầu nhìn con trai mình, kết quả nhìn thấy dáng vẻ khuôn mặt ngốc ra của anh, vội vàng đẩy đẩy: “Sinh rồi, con đang ngốc cái gì vậy?”

Giang Nguyệt Hà và Hứa Văn Thiến nhìn thấy người đàn ông một mét tám mấy lúc này đang ngồi ở vị trí phía trên chớp chớp đôi mắt, vừa nhìn là biết đang nhịn không cho nước mắt rơi xuống, cũng bật cười.

Tưởng Chính Hoa chậm rãi lấy lại tinh thần, sau đó trực tiếp vọt tới trước cửa phòng sinh, dán lỗ tai lên cửa phòng, hình như không còn tiếng của Giang Nguyệt Vi nữa rồi, nhưng bên trong chỉ có hai tiếng khóc non nớt phập phòng lên xuống hòa vào nhau, làm người ta đau lòng thương tiếc.

Mấy người ở phía sau cũng đi lên theo, cửa rất nhanh đã được mở ra, hai y tá mỗi người ôm một đứa đi ra: “Mọi người đều là người nhà của Giang Nguyệt Vi đúng không?”

Mấy người gật gật đầu, Mã Ái Vân hỏi: “Nam hay nữ?”

Y tá đưa hai đứa trẻ cho bọn họ: “Một nam một nữ, rất khỏe mạnh, mọi người có thể bế bé về phòng bệnh rồi.”

Mã Ái Vân nghe xong thì vô cùng vui mừng, lúc đầu bà cho người xem qua bụng của Giang Nguyệt Vi, đều nói có khả năng đều là nam hoặc đều là nữ, lúc đó bà nghĩ, nếu sinh ra hai đứa con trai thì đau đầu, nhưng hai đứa con gái thì cũng không được hoàn mỹ, bây giờ thì tốt rồi, vậy mà lại là một nam một nữ!

Loading...