Sống Lại Trở Về, Ly Hôn Tra Nam, Kết Hôn Chớp Nhoáng - Chương 140
Cập nhật lúc: 2025-05-17 10:31:08
Lượt xem: 13
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6KroxNriOP
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bây giờ Giang Nguyệt Vi ngủ rất ngon, nhưng thai phụ kế bên lại đau đến kêu rên, nghe đến trong lòng Tưởng Chính Hoa cũng hoảng sợ, cho nên thừa lúc cô vẫn chưa ngủ dậy, vội vàng lái xe trở về.
Lần này anh lái xe rất nhanh, lại qua buổi trưa nên là lúc mọi người bận rộn nhất, cho nên mười phút đã đến tiệm, vừa dừng xe thì thấy trước cửa tiệm tập trung cả nhóm người, hình như là xảy ra chuyện gì đó.
Anh xuống xe rồi nhanh chóng đi đến tiệm, sau đó hỏi vài người đang đứng một bên xem náo nhiệt: “Chuyện gì vậy?”
Người đó chỉ hai người ở bên trong nói: “Không có chuyện gì, chỉ là có hai người nói ăn xong mì thì thấy không thoải mái lại đau bụng, cho nên ngồi ở trong tiệm muốn một lời giải thích.”
Tưởng Chính Hoa nhìn một cái, hai người đàn ông, một người mặc áo sơ mi hoa, một người mặc áo màu xanh lam, anh nhìn người đàn ông mặc áo màu xanh lam ôm bụng nói với Giang Nguyệt Hà: “Chúng tôi không cần tiền, tôi chỉ muốn hỏi tiệm của mấy người rốt cuộc đã bỏ nguyên liệu không sạch sẽ gì vào mì, nếu không tôi sẽ cùng vị đồng chí này sao ăn xong lại đau bụng chứ?”
Bởi vì buổi trưa hôm nay phải mang cơm đến bệnh viện, cho nên Giang Nguyệt Hà và Hứa Văn Thiến làm xong cơm mới mở cửa tiệm, ai biết cô bé vừa chuẩn bị đem cơm đi thì hai người trong tiệm ăn xong thì bắt đầu nói buồn nôn đau bụng, vẫn luôn ồn ào hỏi bọn họ rốt cuộc là chuyện gì.
Giang Nguyệt Hà giải thích bọn họ lại không tin, bảo bọn họ đến bệnh viện kiểm tra bọn họ cũng không đi, vẫn luôn nói buồn nôn, nói vô cùng lớn tiếng, giống như muốn gây lớn chuyện vậy, chưa được mười phút, toàn bộ người đều tập trung đến cửa tiệm rồi.
Cô bé cảm thấy hai người đàn ông này là đang cố tình: “Tôi không có nói là muốn đưa tiền cho mấy người, tôi là bảo hai người theo tôi đến bệnh viện kiểm tra, chúng tôi ra tiền!”
Tên đàn ông mặc áo sơ mi hoa hung hăng nói: “Cái rắm, cô là muốn tiễn bọn tôi đi để tiếp tục làm ăn đúng không, đồ của tiệm mấy người xảy ra vấn đề, thì nên đóng cửa chỉnh đốn lại!”
Giang Nguyệt Hà bị hung dữ, cũng có hơi sợ, nhưng vẫn cứng đầu nói: “Nhưng mì của chúng tôi không có vấn đề gì mà, lúc nãy chúng tôi cũng đã ăn rồi, tôi đâu có bị gì.”
Hứa Văn Thiến cũng biết bọn họ cố tình, nhưng cũng không còn cách nào khác, đây là lần dầu tiên cô bé gặp phải loại tình huống này, gấp đến mức sắp khóc rồi, chỉ nói: “Vậy chúng tôi báo công an là được rồi chứ gì?”
Cô bé vừa nói xong, thì nghe thấy giọng nói thân thuộc vang lên: “Báo công an thì bọn họ cũng phải đến bệnh viện kiểm tra, nếu không thì cũng chỉ là gây chuyện!”
Lời anh vừa nói ra, ánh mắt mọi người đều tập trung qua bên này, Giang Nguyệt Hà và Hứa Văn Thiến nhìn thấy Tưởng Chính Hoa từ cửa bước vào, vẻ mặt lập tức vui vẻ.
Giang Nguyệt Hà gọi một tiếng: “Anh rể, sao anh lại tới đây?”
Hai người đàn ông đó nghe vậy thì cũng nhìn qua, nhìn thấy thân hình cao lớn của Tưởng Chính HOa, còn mặc một bộ màu sắc quân nhân, lập tức có hơi hoảng sợ, bọn họ nhìn nhau một cái, liền muốn xoay người đi, nhưng Tưởng Chính Hoa đã trực tiếp chặn đường rồi.
Anh nhìn hai người đàn ông còn làm bộ làm tịch lạnh lùng nói: “Ăn mì của tiệm chúng tôi không thoải mái đúng không? Vừa hay tôi cũng đang muốn đến bệnh viện, hai người theo tôi đi kiểm tra đi, nếu như thật sự có chuyện gì chúng sẽ bồi thường đầy đủ, tiệm nên chỉnh đốn như thế nào thì chỉnh đốn, như vậy hai người hài lòng rồi chứ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/song-lai-tro-ve-ly-hon-tra-nam-ket-hon-chop-nhoang/chuong-140.html.]
Một người đàn ông trông đó rất tự nhiên nói: “Bỏ đi, dù sao chúng tôi cũng không muốn đi bệnh viện, chúng tôi nghĩ ngơi thêm một lúc có lẽ là không sao rồi.
Tưởng Chính Hoa vừa đến thì thái độ của bọn họ liền thay đổi rồi, người sáng mắt đã nhìn ra được vấn đề là gì, nói không phải là cố tình, ai tin đây?
Tưởng Chính Hoa cười lạnh nói: “Được, không đi bệnh viện cũng được, vậy thì đến đồn công an rồi nói thôi, chúng tôi dù sao cũng phải cho mấy người một lời giải thích không phải sao?”
Vẻ mặt hai người thay đổi, người đàn ông áo sơ mi hoa vội vàng nói: “Không nghiêm trọng như vậy, chúng tôi chỉ là cảm thấy lúc nãy ăn xong cảm thấy có chút không thoải mái, cũng không có nói muốn đi bệnh viện, chỉ muốn mấy người tự mình kiểm tra mà thôi, suy cho cùng thì cũng là đồ bán cho mọi người ăn không phải sao?”
Bọn họ nói ra câu nhẹ nhàng, nhưng Tưởng Chính Hoa không dễ nói chuyện như vậy, bọn họ một không cần tiền, hai không đi bệnh viện, đây không phải là thông đồng gây chuyện thì là có người cố ý muốn hủy hoại danh tiếng cửa hàng của bọn họ: “Vậy thì không được, chúng tôi phải cho hai người một lời giải thích.”
Vừa dứt lời, hai người đó lập tức đứng dậy muốn bỏ chạy, nhưng Tưởng Chính Hoa đã dự đoán được bọn họ sẽ như vậy từ trước, cho nên nhấc chân, duỗi tay ra, trực tiếp khiến bọn họ ngã lăn ra đất, động tác rất nhanh, khiến cho cả đám người vây xem đều kinh ngạc cảm thán.
Tưởng Chính Hoa đạp một chân lên tên áo sơ mi hoa, một tay ấn giữ tên áo xanh lam, lạnh lùng nói: “Đến đồn công an và nói sự thật, hai người chọn cái nào?”
Hai người đó không ngờ đến thân thủ của Tưởng Chính Hoa lại tốt như vậy, tốc độ nhanh đến mức bọn họ không kịp phản ứng, bây giờ bị bắt rồi, Tưởng Chính Hoa lại bảo bọn họ lựa chọn, lập tức kinh sợ, ở trước mặt mọi người thừa nhận, nói là có một người phụ nữ đưa tiền cho bọn họ bảo bọn họ tới đây gây chuyện, bọn họ chỉ nhận tiền không quen biết người, cũng không biết người phụ nữ đó là ai, chỉ miêu tả sơ lược dáng vẻ của người đó.
Mọi người nhìn hai người đó, sôi nổi mắng bọn họ vài câu, đợi mọi người mắng xong, Tưởng Chính Hoa trực tiếp thả người, hai người lấy lại được tự do, chuồn đi nhanh như con cá trạch, mọi người thấy hết chuyện xem rồi, cũng đều đi hết.
Giang Nguyệt Hà tức giận không chịu được, nói: “Anh rể, bọn họ cố tình đó, sao anh không đưa bọn họ đến đồn công an, không chừng bọn họ có thể nhớ ra được người phụ nữ đó là ai.”
Hai người này bị đưa đến đồn công an cũng chỉ bị tạm giam hai ngày, không đau không ngứa, bọn họ còn phải tốn thời gian và tâm thần đi cùng, Tưởng Chính Hoa rũ mắt nói: “Không cần đâu, anh đã đoán được người phụ nữ mà hai người kia nhắc đến là ai rồi, hai người ở lại đây trông tiệm trước đi, đưa cơm cho anh, những việc khác đợi chị em sinh con xong anh sẽ xử lý.”
Hứa Văn Thiến nghe xong thì lập tức đưa cơm đã được chuẩn bị từ sớm ở một bên cho anh, Tưởng Chính Hoa cầm hộp cơm xong thì quay lại bệnh viện, lúc đến bệnh viện, thai phụ ở giường bên vẫn còn đang rên rỉ, mà Giang Nguyệt Vi cũng đã thức rồi.
Anh không nói chuyện vừa nãy cho Giang Nguyệt Vi biết, đưa cơm qua, sau đó hỏi cô: “Bụng em đau chưa?”
Giang Nguyệt Vi gật gật đầu, cô bị đau đến tỉnh, loại đau này có thể khiến cho trán người ta đổ mồ hôi, nhưng cơn đau của cô không theo quy luật, khi nãy bác sĩ cũng đã xem qua rồi, nói còn sớm, một lóng tay còn chưa mở.
Mã Ái Vân nói: “Chúng ta mau chóng ăn cơm đi, bảo tồn thể lực mới tốt.”
Giang Nguyệt Vi đau đến khá khó chịu, nhưng vẫn có thể chịu được, cho nên cũng ăn cơm, bởi vì thường xuyên đau, nên cô ăn cơm rất chậm, đợi cô ăn xong rồi, thai phụ giường bên cạnh lớn tiếng kêu, dọa cô giật mình.
Quý bà đó cũng bị dọa giật mình, vội vàng hỏi chuyện gì vậy, kết quả người ta nói vỡ nước ối rồi, Mã Ái Vân vội vàng giúp đỡ bọn họ gọi bác sĩ, bác sĩ đến kiểm tra cho thai phụ đó, kết quả người ta đã mở bảy lóng tay rồi, lập tức đưa đến phòng sinh.