Sống Lại Trở Về, Ly Hôn Tra Nam, Kết Hôn Chớp Nhoáng - Chương 137
Cập nhật lúc: 2025-05-17 10:31:02
Lượt xem: 16
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2qHvZf2dZJ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Kiểm tra cả buổi sáng, lúc kết thúc đã hơn mười một giờ, hai người ngồi xe từ bệnh viện về, sau khi xuống xe ở trạm đại viện quân khu họ lại đi đến tiệm một chuyến, định ăn mì ở trong tiệm coi như là bữa trưa.
Lúc đến tiệm đã hơn mười hai giờ, lúc này có rất nhiều người ở trong tiệm, ba người Mã Ái Vân bận tối mày tối mặt, sau khi ăn mì xong, Giang Nguyệt Vi và Tưởng Chính Hoa ở lại phụ giúp, anh giúp nhào bột, cô giúp thu tiền, cô chưa từng nghĩ thu tiền, thế mà cô lại đụng phải Hạ Đan Đan!
Hạ Đan Đan mặc một bộ quần áo lao động màu xanh nhạt, dễ nhận thấy là quần áo của công xưởng nào gần đây, xem ra chuyện thư báo hẳn là đã ảnh hường đến cô ta, cho nên cô ta cũng không học đại học.
Mà lúc này, Hạ Đan Đan duỗi tay đưa tiền ra bỗng dừng lại giữa không trung, không thể tưởng tượng nổi nhìn Giang Nguyệt Vi trước mặt: “Sao cô lại ở đây? Các cô mở tiệm này ư?”
Giang Nguyệt Vi nhìn vẻ mặt kinh ngạc của cô ta, chỉ nhẹ nhàng ừ một tiếng: “Nhà chúng tôi mở.”
Hạ Đan Đan nghe vậy, một cục tức nghẹn lại ở trong cổ họng, tiền cô ta đưa ra thu lại cũng không được, đưa cũng không xong!
Trước đó cô ta đã biết đại viện quân khu có mở một tiệm mì, công xưởng của bọn họ cũng có một số người đến ăn rồi, lúc trước đồng nghiệp cũng từng gọi cô ta, nhưng cô ta luôn cảm thấy hơi xa nên không định đến, chiều nay được nghỉ, đầu óc cô ta cũng không biết nghĩ sao lại đột nhiện đến đây ăn mì, ai mà biết được lại đụng phải Giang Nguyệt Vi?
Sao cô ta không nghĩ tới tiệm mì Phúc Tâm nổi tiếng gần đây là do Giang Nguyệt Vi mở, sớm biết xấu hổ như vậy, hôm nay cô ta cũng sẽ không vội vàng đi xe buýt đến đây ăn mì!
Mặc dù Giang Nguyệt Vi cũng rất muốn biết vì sao cô ta vào công xưởng, nhưng lúc này phía sau còn có người đang xếp hàng nên chỉ có thể nhìn cô ta hỏi: “Cô còn muốn ăn mì không?”
Hạ Đan Đan nghe vậy thì lấy lại tinh thần rồi nhanh chóng thu tay về, lúc trước rõ ràng cô ta đã trả lại thư báo cho Giang Nguyệt Vi, nhưng cô ta không chịu còn muốn truy cứu trách nhiệm, sợ cô ta bị giữ lại ba tháng thì lỡ khai giảng đại học, cuối cùng lưu lại bản án, nhà trường cũng không cần cô ta nữa!
Hôm nay hai người lại gặp nhau dưới tình huống này, cô ta còn mặc quần áo lao động, ai tinh mắt thì có thể nhìn ra thân phận của cô ta, mà Giang Nguyệt Vi không chỉ học đại học, cô còn có con, ngay cả tiệm cũng là do cô mở, nếu lúc này còn ở nhà cô ăn mì, vậy chính là sỉ nhục với mình rồi!
Hạ Đan Đan thở phào nhẹ nhõm rồi nghiến răng nói: “Không ăn nữa.”
Nói xong cô ta quay đầu rời đi.
Giang Nguyệt Vi nghe được sự tức giận trong giọng nói của cô ta, có lẽ là do cô ta không thể học đại học - việc này phải dựa vào chính mình, nhưng cô cũng không quan tâm nên vội vàng vẫy tay với người phía sau, gọi họ lên lấy số thứ tự.
Bận đến hơn hai giờ người trong cửa hàng mới ít đi chút, cuối cùng Giang Nguyệt Vi cũng thở phào nhẹ nhõm, Tưởng Chính Hoa thấy không còn ai, anh nói với cô anh sẽ đến thẳng quân đội.
Giang Nguyệt Vi gật đầu, nhân lúc nghỉ ngơi cô cầm sổ sách lên xem chút.
Đã là giữa tháng tư, tiệm mì khai trương cũng đã được một tháng rồi, có lẽ có nhiều người biết hơn, việc kinh doanh sau mỗi ngày trong tiệm về cơ bản đều ổn định, cô tính toán chút, một tháng này họ kiếm được hơn chín trăm tệ, trừ đi tất cả chi phí thì cũng có lãi hơn năm trăm tệ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/song-lai-tro-ve-ly-hon-tra-nam-ket-hon-chop-nhoang/chuong-137.html.]
Lúc Giang Nguyệt Vi mở tiệm cũng không nghĩ tới một tháng lại có thể kiếm được nhiều tiền như vậy, mì họ dùng đều là bột mì tốt nhất và có nhiều món ăn kèm, nếu có thể giảm chi phí ước chừng có thể kiếm được nhiều hơn, nhưng cô không muốn, nếu không hương vị món ăn trong tiệm sẽ không ngon, chắc chắn việc kinh doanh sẽ bị ảnh hưởng.
Mã Ái Vân thấy cô tính tới tình lui thì cũng thuận miệng hỏi chút, biết một tháng trong tiệm kiếm được khoảng hơn năm trăm tệ, bà ngạc nhiên đến mức suýt nữa đánh rơi cái bát trong tay, bà đi lên, tuy không hiểu mấy chữ này, nhưng cũng lật sổ sách: “Thật hay giả vậy?”
Giang Nguyệt Vi mỉm cười rồi gật đầu: “Con chưa tính kỹ, những cũng không chênh lệch nhiêu.”
Đột nhiên Mã Ái Vân hít sâu một hơi, nếu cứ tiếp tục như vậy thì một năm họ có thể kiếm được mấy nghìn tệ rồi, tốt hơn nhiều so với việc họ mệt nhoài quanh năm suốt tháng ở quê cũng không kiếm được một trăm tệ!
Lúc trước bà còn cảm thấy Giang Nguyệt vi tiêu quá nhiều tiền để sửa sang, thử nghiệp còn được ăn thử miễn phí, hơn nữa số lượng tặng còn nhiều, bây giờ nghĩ lại, thì ra ánh mắt bà quá hạn hẹp rồi.
Bà lau mồ hôi, lập tức cảm thấy mệt cũng xứng: “Vậy chúng ta đã lấy lại được tiền vốn chưa?”
Giang Nguyệt Vi gật đầu, nhìn cả người bà toát mồ hôi, lại nói: “Con định mua tủ lạnh và quạt, cả hai đều có thể dùng khi thời tiết nóng bức, ngoài việc chúng ta dễ dàng để đồ trong tủ lạnh ra, đến lúc đó còn có thể bán một ít nước ngọt và kem.”
Lúc này trời càng ngày càng nóng, mì và sủi cảo chuẩn bị hết vào ngày hôm trước cũng không tốt, dễ bị thiu, nếu hôm đó mới làm thì quá bận, nếu có tủ lạnh thì tốt rồi, như vậy đồ chuẩn bị hôm trước đều có thể để ở bên trong không sợ hỏng, hơn nữa đến mùa hè nóng bức, họ có thể bán một số đồ uống lạnh kèm theo, như vậy việc kinh doanh chắc chắn có thể đi lên.
Quạt không đắt, nhưng một cái tủ lạnh phải hơn một nghìn tệ và phải có vé công nghiệp, nếu đổi lại là lúc trước thì Mã Ái Vân tuyệt đối sẽ không đồng ý, nhưng bây giờ bà đã tin tưởng Giang Nguyệt Vi vô điều kiện: “Mua, bà quay đầu nói với Chính Hoa bảo anh nghĩ cách mua nó.”
Giang Nguyệt Hà cũng cảm thấy bán nước ngọt và kem là một ý kiến hay, ăn mì xong rồi uống nước ngọt, cảm giác đó cô bé đã trải qua, rất mát, cho nên cũng tán thành.
Đương nhiên Hứa Văn Thiến không nói hai lời, bây giờ Giang Nguyệt Vi trả cho cô bé một tháng hai mươi lăm tệ, chờ sau này còn có thể tăng thêm, cho nên bà chủ nói cái gì thì cô ấy cũng đều tán thành!
Vì thế, việc mua tủ lạnh cứ định ra như vậy, đợi sau khi buổi tối trở về Giang Nguyệt Vi đã đề cập việc này với Tưởng Chính Hoa.
Tưởng Chính Hoa cảm thấy mua hai thứ này cũng không có vấn đề gì, bây giờ thời tiết nóng bức có thể dùng được, mẹ anh đã gần sáu mươi tuổi rồi, mỗi ngày còn phải dậy sớm nhào bột và kéo mì, nếu có tủ lạnh thì đồ hôm trước làm có thể bỏ vào đó, vậy sẽ thoải mái hơn: “Được, đúng lúc bọn anh vừa mới trở về từ tiền tuyến, quân đội còn có rất nhiều phụ cấp chưa phát, đến lúc đó anh sẽ xin họ một vé.”
Tưởng Chính Hoa làm việc rất nhanh nhẹn, ngày hôm sau anh đi đến hậu cần quân đội xin một vé, không đến hai ngày đã có vé trong tay, Giang Nguyệt Vi cầm tiền và vé đến cửa hàng bách hóa, cô mua một cái tủ lạnh lớn và một cái quạt rồi chuyển về, lúc này tủ lạnh vẫn là đồ hiếm nên khi đặt trong tiệm đã tạo ra một làn sóng tò mò của mọi người.
Thời gian dần bước vào tháng năm, cách ngày dự sinh của Giang Nguyệt Vi càng ngày càng gần, Tưởng Chính Hoa dặn dò với quân đội, hy vọng tháng cuối cùng quân đội không gửi nhiệm vụ cho anh, như vậy anh có thể dành nhiều thời gian hơn để về nhà.
Sau khi nói chuyện với Dương Húc, anh đi ra từ văn phòng, Châu Lập Dương thông báo cho anh biết người nhà họ Hứa lại đến rồi.
Tiền trợ cấp của Hứa Văn Vũ đã để Hứa Văn Thiến lĩnh rồi, lần trước Tưởng Chính Hoa không gặp họ, vốn anh không muốn để ý tới người nhà họ Hứa .