Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Sống Lại Trở Về, Ly Hôn Tra Nam, Kết Hôn Chớp Nhoáng - Chương 136

Cập nhật lúc: 2025-05-17 10:31:00
Lượt xem: 8

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/30bLl8A5Fw

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Vẻ mặt Tưởng Chính Hoa tái xanh sau khi nghe xong, lập tức xoay người muốn đi sang bên cạnh, Giang Nguyệt Vi biết hướng kia chính là đi về phía Dương Húc nên đã vội vàng ngăn anh lại: “Anh muốn đi đâu?”

Tưởng Chính Hoa tức đến phát run, anh liều mạng ở tiền tuyến, kết quả phía sau lại bị người của mình lừa? Sao có thể chịu được cái giọng điệu này: “Đi tìm thầy Dương nói chuyện.”

Giang Nguyệt Vi vội vàng nói: “Anh đừng đi, chuyện lần này em nói với cô Châu rồi cũng đã ổn thỏa, anh đợi thầy Dương đến tìm anh đi.”

Tưởng Chính Hoa nghe vậy thì dừng lại, nếu Châu Lệ Vân biết chuyện này, hẳn là cô ấy sẽ nói với Dương Húc, theo tính cách Dương Húc đoán chắc sẽ nhanh chóng tự mình đến tìm anh: “Được, anh nghe em.”

Ngay sau đó họ đã về đến nhà, Tưởng Chính Hoa đặt túi xuống, vội vàng đi tắm rửa, cạo râu, lau sạch từ trong ra ngoài rồi thay quần áo đi ra.

Hai vợ chồng hai tháng không gặp, giờ mới có thời gian riêng tư nên hai người đã ôm nhau hôn, Tưởng Chính Hoa nhìn dáng vẻ Giang Nguyệt Vi sắp sinh nên chỉ dám lau chỗ này chỗ kia ở trên người cô, cũng không dám ra, cuối cùng tự mình giải quyết.

Sau khi bận rộn xong, hai người nằm trên giường, anh lấy quần áo cho Giang Nguyệt Vi, thấy dưới bụng cô dường như có một vết đỏ, anh nghi ngờ hỏi: “Đây là gì?”

Bụng Giang Nguyệt Vi rất to, cúi đầu cũng không nhìn thấy được anh chỉ cái gì nên cô bảo anh cầm gương đến, kết quả vừa nhìn vào cô suýt nữa bật khóc: “Vết rạn da, thật khó coi xấu quá!”

Vì bụng cô quá to mà bình thường cô cũng không soi gương, nên cô không biết thứ này đã xuất hiện từ khi nào, mặc dù có nhưng cũng may không nhiều.

Nhìn cô buồn, anh vội vàng an ủi: “Khó coi chỗ nào chứ? Điều này là để chứng minh dấu vết mang thai của em, cũng là dấu vết của sinh mạng, sao em lại chê nó xấu?”

Lời này rất dễ nghe, nhưng thứ này lại không có ở trên người đàn ông, đương nhiên anh không quan trọng, Giang Nguyệt Vi hừ nhẹ một tiếng: “Nó không có trên người anh, đương nhiên anh nói như vậy rồi.”

Tất nhiên Tưởng Chính Hoa biết phụ nữ yêu cái đẹp, nhưng đây không phải là không còn cách nào khác sao: “Chờ mấy ngày nữa lúc đi khám thai cùng em anh sẽ hỏi bác sĩ làm thế nào để xóa được vết này, nếu thật sự không được thì chờ hai đứa nhỏ sinh ra anh sẽ đánh chúng một trận, trút giận cho em.”

Giang Nguyệt Vi nghe vậy trừng mắt nhìn anh một cái: “Anh dám?”

Tưởng Chính Hoa nhướng mày mỉm cười, ôm cô vào lòng rồi hôn một cái: “Không dám, anh chỉ nói vậy thôi, cho nên em đừng tức giận nha, dù sao em thế nào anh cũng đều thích, bảy tám mươi tuổi anh cũng thích.”

Giang Nguyệt Vi nghe vậy cũng không lên tiếng, khóe môi bất giác giương lên, đợi đến khi cô bảy tám mươi tuổi rồi cô nghĩ cô cũng vẫn thích anh.

Cả đêm hai người ngủ ngon đến rạng đông, sáng sớm thức dậy, Hứa Văn Thiến đến cửa tiệm với Mã Ái Vân và Giang Nguyệt Hà, bây giờ cửa tiệm có thêm một người, Giang Nguyệt Vi còn muốn đọc sách, nên không muốn sang bên kia, mà Tưởng Chính Hoa sau khi ăn sáng với cô xong mới đi đến quân đội.

Hiện tại chiến sự vừa mới kết thúc, còn rất nhiều công việc thống kê thăm hỏi sau chiến tranh phải xử lý, cho nên sau khi đến quân đội, anh bận từ sáng đến tối mới có thời gian nghỉ ngơi, sau khi nghỉ ngơi xong, anh chuẩn bị về nhà thì quả nhiên Dương Húc đến tìm.

Hôm qua Dương Húc về đến nhà thì biết chuyện của Vương Lan Chi, tuy sự việc đã qua, nhưng ông ấy cũng tức cả đêm không ngủ được, ông ấy không ngờ chuyện của Dương Tiểu Quả đã qua, thế mà Vương Lan Chi vẫn không bỏ qua, thậm chí nổi lên suy nghĩ xấu với Giang Nguyệt Vi như vậy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/song-lai-tro-ve-ly-hon-tra-nam-ket-hon-chop-nhoang/chuong-136.html.]

Ông ấy thật sự mất hết mặt mũi, thậm chí có hơi mất mặt khi gặp Tưởng Chính Hoa!

Nhưng suy nghĩ chút, vẫn phải cho họ một câu trả lời, cho nên ông ấy chỉ có thể mặt dày mà đến.

Dương Húc nhìn Tưởng Chính Hoa: “Chuyện của Vương Lan Chi tôi đã biết, tuy các cậu không tính toán, nhưng tâm địa của cô ta không ngay thẳng, đã không thích hợp làm việc, sau này chúng tôi sẽ để ý nhiều hơn đến cô ta và để ý phía Dương Tiểu Quả, bảo đảm sẽ không xảy ra chuyện gì nữa.”

Ngụ ý là Vương Lan Chi đã bị mất việc.

Đương nhiên Tưởng Chính Hoa sẽ không tính chuyện của Vương Lan Chi và Dương Tiểu Quả lên người Dương Húc, bây giờ ông ấy đã cho anh một câu trả lời rồi, có thái độ và sự bảo đảm của ông ấy, anh cũng sẽ không kéo dài chuyện này không buông.

Buổi tối về đến nhà, anh nói chuyện Vương Lan Chi bị mất việc với Mã Ái Vân, Mã Ái Vân biết không nhốt được Vương Lan Chi, bây giờ cô ta cũng coi như nhận được sự trừng phạt, cho nên cuối cùng bà cũng thở phào nhẹ nhõm: “Thầy của các con cũng không may, gặp phải họ hàng như vậy.”

Tưởng Chính Hoa cũng nghĩ như vậy, nhưng xui xẻo nhất vẫn là bọn họ, ai mà biết được Dương Tiểu Quả là giống gì, lại một lần hai lần muốn hãm hại họ, bây giờ Vương Lan Chi đã đi xuống, ai mà biết được liệu có một cành Lan khác xuất hiện hay không.

Anh không muốn nhắc lại chuyện này nữa nên chỉ nói: “Bây giờ cô ta đã không còn việc làm, cũng không biết có phát điên hay không, vẫn phải để ý nhiều hơn chút.”

Hiện tại Mã Ái Vân không hề lo lắng gì cả, trong tiệm có thêm một Hứa Văn Thiến, cô bé làm việc rất chăm chỉ và nghiêm túc, có cô bé và Giang Nguyệt Hà trông tiệm, bà cũng có thể đặt tâm tư ở bên Giang Nguyệt Vi, bảo đảm sẽ không xảy ra chuyện gì.

Chính bởi vậy mà mấy ngày liên tiếp bà đều đi theo Giang Nguyệt Vi và bà cũng không đến tiệm, đương nhiên Vương Lan Chi cũng không xuất hiện ở đại viện, mà trong tiệm chỉ có Hứa Văn Thiến và Giang Nguyệt Hà đang làm việc, dường như cũng không có vấn đề gì, hai người đều có thể ứng phó được.

Rất nhanh đã vào tháng tư, tầng hai trong tiệm đã dọn dẹp xong, vốn phía trên có phòng ngủ, vì vậy Tưởng Chính Hoa nhờ người tìm hai cái giường sau khi đặt xong Hứa Văn Thiến sẽ chuyển đến ở bên này, hai cô gái xấp xỉ tuổi nhau, lại làm việc cùng nhau, cho nên có lúc Giang Nguyệt Hà cũng sẽ ngủ ở trong tiệm.

Mà bụng Giang Nguyệt Vi càng ngày càng lớn, cách ngày dự sinh cũng càng ngày càng gần, đến giữa tháng tư Tưởng Chính Hoa đến bệnh viện với Giang Nguyệt Vi để khám thai.

Sau khi bác sĩ kiểm tra xong thì nhìn Giang Nguyệt Vi nói: “Nhìn tình trạng này của cô dự tính ngày sinh có thể sẽ sớm hơn, đến lúc đó cô chú ý chút, nếu chảy m.á.u hoặc cảm thấy khó chịu gì thì phải đến bệnh viện ngay.”

Những lời bác sĩ nói khiến cho Giang Nguyệt Vi hơi hoảng hốt, vì cô sợ tình hình khẩn cấp này, càng huống hồ cô mang song thai, đại viện quân khu cách bệnh viện hơi xa, lỡ xảy ra chuyện gì thì chỉ sợ không kịp.

Dường như Tưởng Chính Hoa nhìn ra tâm tư của cô, anh nhìn bác sĩ hỏi: “Vậy chúng tôi có thể đặt một giường bệnh ở đây không? Chờ đến ngày dự sinh thì chuyển thẳng đến ở.”

Bác sĩ dừng lại một lúc: “Bây giờ vẫn còn sớm, đợi đến khi cách ngày dự sinh còn nửa tháng hai người lại đến hỏi xem có phòng hay không, nếu có thì chúng tôi sẽ xem xét thu xếp cho hai người.”

Vẻ mặt Giang Nguyệt Vi hơi thay đổi khi nghe thấy vậy, cô lại hỏi bác sĩ về vết rạn da, nhưng bác sĩ chỉ trả lời cái này không có cách nào cả, bây giờ không có cách nào để chữa trị nên chỉ có thể chấp nhận.

Giang Nguyệt Vi may mắn không có nhiều vết rạn da lớn, không thể xóa được nó nên cô hơi buồn, nhưng hiện tại đang kiểm tra sức khỏe của đứa bé, chút buồn bực này của cô cũng nhanh chóng biến mất.

Loading...