Sống Lại Trở Về, Ly Hôn Tra Nam, Kết Hôn Chớp Nhoáng - Chương 135
Cập nhật lúc: 2025-05-17 10:30:58
Lượt xem: 14
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/30bLl8A5Fw
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Biết tiệm mì kiếm được tiền, Mã Ái Vân không khỏi cao hứng, bà ước gì có thể hóa thân thành ba đầu sáu tay, tiệm mì bán từ sáng sớm cho đến khi trời tối, nhân lúc trong tiệm không có ai bà đến bộ phận bán lẻ mượn điện thoại gọi về nhà nói cho Tưởng Phúc Dân biết, lại thuận tiện hỏi Nha Nha có ngoan hay không.
Đội sản xuất Trường Hồng có một số người đã lâu không gặp Lưu Thải Nga, cho nên có nhiều người hỏi cô ta đã đi đâu, mấy đứa nhỏ không thấy mẹ nên gần đây cũng luôn hỏi, lúc không tìm được mẹ chúng cũng náo loạn, nhưng Tưởng Phúc Dân cũng không nói với Mã Ái Vân, ông ấy chỉ tùy ý đuổi cô ta đi, sau đó ông đổi giọng hỏi khi nào Tưởng Chính Hoa về.
Mã Ái Vân cũng đang rất lo, bây giờ sắp đến tháng tư, dự tính ngày sinh của Giang Nguyệt Vi càng ngày càng gần, Tưởng Chính Hoa đi tiền tuyến gần hai tháng rồi mà anh không hề có tin tức nào, thế là sau khi cúp điện thoại xong bà về tiệm hỏi Giang Nguyệt Vi, xem có thể nghe được ít tin tức ở tiền tuyến hay không.
Mấy ngày nay kinh doanh tốt, tâm trạng Giang Nguyệt Vi cũng tốt, ngủ ngon, cho nên mấy ngày nay trong đầu cô cũng không nghĩ tới Tưởng Chính Hoa, bây giờ ngoài Chu Lệ Vân bên kia ra, cô cũng không biết tìm ai để hỏi nên chỉ nói: “Đợi đến tối về con tìm cô giáo Chu hỏi chút.”
Mã Ái Vân gật đầu, hôm nay là thứ tư cũng không có nhiều khách lắm, đợi đến sau sáu giờ mà vẫn không có ai, dù sao cũng không có ai nên họ dứt khoát treo biển đóng cửa, hôm nay còn ít mì chưa bán hết, vì vậy ba người đóng cửa lại rồi nấu mì còn lại ăn.
Ăn được một nửa thì bỗng có người đẩy cửa vào: “Còn mì hay không?”
Giang Nguyệt Vi vô thức ngẩng đầu nói: “Hết rồi, chúng tôi…”
Cô nói được một nửa thì nghẹn lại, chỉ thấy ba người đứng ở cửa tiệm, người đàn ông đứng đầu mặc quân phục xanh bẩn, đeo một cái túi rất lớn, đôi mắt đen nhìn chằm chằm qua đây.
Vẻ mặt Giang Nguyệt Vi vui vẻ, người đàn ông hai tháng trên tiền tuyến cuối cùng cũng bình an trở về rồi!!!
Nhưng đảo mắt nhìn thì thấy bên cạnh anh ngoài Chu Lập Dương ra, còn có một cô gái lớn như Giang Nguyệt Hà.
Giang Nguyệt Vi sửng sốt, động tác vừa đứng dậy ngay lập tức dừng lại, cô nhanh chóng nghĩ đến lúc trước người đàn ông từng nói với cô rằng điệp viên gì ở tiền tuyến cải trang thành dân thường để báo đáp lòng tốt, chắc cô gái này không phải là anh dẫn về từ tiền tuyến đấy chứ?
Lại một “Dương Tiểu Quả”?
Giang Nguyệt Hà nhìn ba người đột nhiên xuất hiện cũng không kịp phản ứng, vẫn là Mã Ái Vân lấy lại tinh thần trước, thấy đứa con trai mất tích hai tháng của mình bình an xuất hiện, bà vốn có ý nghĩ oán trách anh nhưng đã biến mất ngay lập tức, vội vàng kích động nói: “Còn, vẫn còn! Có đủ! Bây giờ mẹ sẽ nấu cho các con.”
Bà nói xong thì vội vàng vào bếp nấu mì.
Tưởng Chính Hoa quan sát cảnh tượng xung quanh trong tiệm, anh cảm thấy Điền Á Đông làm việc cũng không tệ lắm, tuy trang trí đơn giản nhưng cũng rất tinh xảo, vừa nhìn là có thể nhìn ra làm việc rất nghiêm túc, rất được!
Anh để túi lên bàn, sau đó tiến lên đi tới trước mặt Giang Nguyệt Vi, nhìn dáng vẻ ngây ngốc của cô, anh vươn tay hơi nâng cằm cô: “Sao vậy, không quen anh à?”
Giang Nguyệt Vi lấy lại tinh thần rồi từ từ nhìn anh, anh gầy đi, râu trên mặt rậm rạp, dáng vẻ cả người bẩn thỉu rất giống kẻ lang thang, tuy bây giờ trong lòng cô rất muốn biết cô gái phía sau anh có quan hệ gì, nhưng nhìn thấy anh như vậy trong lòng cô cũng đau lòng nên liền hỏi: “Anh có bị thương không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/song-lai-tro-ve-ly-hon-tra-nam-ket-hon-chop-nhoang/chuong-135.html.]
Tưởng Chính Hoa nhìn người phụ nữ mà hai tháng anh không gặp, bây giờ hình như cô đã tăng cân, rất đáng yêu còn có dáng vẻ yếu đuối, anh rất muốn ôm cô một cái, nhưng ở đây còn có người nên cuối cùng anh đã kìm nén lại: “Không, rất tốt, chỉ hơi mệt chút thôi.”
Giang Nguyệt Vi nghe anh nói không sao nên trong lòng cũng yên tâm, tuy thương anh nhưng vừa nhìn thấy hai người kia chậm rãi đi lên từ cửa, lúc này vẻ mặt cô trầm xuống và thờ ơ hỏi anh: “Cô gái kia là ai?”
Rõ ràng một giây trước còn rất quan tâm đến dáng vẻ của anh, nhưng lập tức giọng nói trở nên lạnh lùng không hề nhiệt tình chút nào, Tưởng Chính Hoa rất nghi ngờ, nhưng nhìn thấy Hứa Văn Thiến và Chu Lập Dương đã đi đến bên cạnh anh, cũng không nghĩ nhiều nữa, chậm rãi nói: “Hứa Văn Thiến, lúc đầu anh trai em ấy ở trong tiểu đoàn của anh, lần này hy sinh ở tiền tuyến, trong nhà không còn ai, sau này em ấy sẽ cùng Nguyệt Hà giúp em làm việc.”
Dứt lời, trong phòng lập tức yên tĩnh, Giang Nguyệt Vi vốn tưởng rằng cô gái này là người mà anh hùng tiền tuyến Tưởng Chính Hoa cứu mỹ nhân về, nhưng không ngờ lại là nguyên nhân này.
Tuy cô biết lần này có nhiều người hy sinh từ trên báo, nhưng dù sao cũng không có tận tai nghe, bây giờ đột nhiên nghe thấy bên cạnh có người hy sinh, cho nên nhất thời cô sửng sốt.
Hứa Văn Thiến tiến lên, nhìn Giang Nguyệt Vi và gọi một tiếng “chị dâu” bằng giọng nói run rẩy, cuối cùng lại nói: “Từ nhỏ đến lớn em đều nấu cơm, cơm gì em cũng biết nấu, nếu chị không tin bây giờ em có thể nấu cho chị xem.”
Giọng nói của cô bé chắc chắn, chỉ sợ Giang Nguyệt Vi không tin, trong lòng Giang Nguyệt Vi dừng một hồi rồi vội vàng nói: “Không cần đâu, mọi người vừa trở về, trước tiên ăn chút đồ đã, sau này chị muốn em nấu nhiều hơn.”
Lúc này, Mã Ái Vân ở phía sau cũng đã nấu xong mì, Giang Nguyệt Vi vội vàng mang mì cho bọn họ, Hứa Văn Thiến nhìn ba người các cô không ghét bỏ cô bé, cũng không dè dặt như vừa rồi, mà Tưởng Chính Hoa và Chu Lập Dương đã đói bụng từ lâu, nên lúc này ngửi thấy mùi thịt bay trong không khí lập tức bưng mì ăn.
Lúc ăn mì Tưởng Chính Hoa chỉ nói chút chuyện tiền tuyến lần này, tuy đánh thắng nhưng cũng đã hy sinh không ít người, trong tiểu đoàn 3 cũng có mấy người hy sinh, mà anh trai của Hứa Văn Thiến là một trong số đó, nhà họ Hứa không còn ai, nên lúc Hứa Văn Thiến tìm đến quân đội Tưởng Chính Hoa mới nghĩ dẫn cô bé tới đây, dù sao đợi Nguyệt Vi sinh con xong, bên này bọn họ cũng cần người.
Giang Nguyệt Vi không biết nói gì, chỉ cảm thấy chiến tranh thật sự tàn khốc.
Mã Ái Vân nói: “Cô bé tới cũng tốt, đến lúc Nguyệt Vi sinh con, cô bé lại bằng tuổi với Nguyệt Hà cũng có nhiều chủ đề để nói, vừa hay cùng nhau trông tiệm.”
Đương nhiên Giang Nguyệt Hà không có vấn đề gì, vì mấy ngày nay cô bé cũng cảm thấy trong tiệm có hơi bận, đến lúc chị sinh con, Mã Ái Vân phải chăm đứa bé, vậy chỉ còn lại một mình cô bé chiến đấu một mình.
Cô bé ngẩng đầu rồi nhìn Hứa Văn Thiến nói: “Vậy sau này cậu ngủ với tôi nhé?”
Hứa Văn Thiến vội vàng nói: “Không, không cần đâu, tôi ngủ ở trong tiệm là được rồi, phía trên chắc là có chỗ ngủ chứ?”
Giang Nguyệt Vi nói: “Phía trên vẫn chưa dọn dẹp, trước tiên em hãy ngủ với Nguyệt Hà đi, khi nào dọn dẹp xong thì đến bên này cũng không muộn.”
Hứa Văn Thiến nghe vậy gật đầu, bây giờ chỉ cần có công việc có thể tránh xa những chú bác trong nhà là được rồi, sao có thể chọn ở đâu được chứ?”
Sau khi ăn mì xong, Châu Lập Dương tự lái xe trở về quân đội, phía Mã Ái Vân sau khi thu dọn đồ xong thì cả nhóm cũng trở về đại viện quân khu.
Lúc vào đại viện họ đi ngang qua đình, bỗng Mã Ái Vân nghĩ đến Vương Lan Chi, tuy bây giờ Vương Lan Chi chưa đến tìm họ, nhưng chuyện kia vẫn làm cho trong lòng Mã Ái Vân tức giận, vì thế bà lập tức nói việc này với Tưởng Chính Hoa, cuối cùng còn không hả giận nói: “Loại người thâm độc này nên nhốt lại, tránh để cô ta hại người khác.”