Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Sống Lại Trở Về, Ly Hôn Tra Nam, Kết Hôn Chớp Nhoáng - Chương 134

Cập nhật lúc: 2025-05-17 10:30:56
Lượt xem: 11

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6po5Y7GJW7

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Người đàn ông nọ lại nói: “Ngày mai tôi không rảnh để đến, các cô cũng không nói chỉ có thể ăn một phần giống nhau, bây giờ cô nói như vậy không phải là lừa đảo sao?”

Triệu Tiểu Phương nghe thấy anh ta lẽ thẳng khí hùng như vậy thì nói: “Có ăn là tốt rồi anh còn muốn tham lam, người khác vẫn đang xếp hàng đấy, anh ăn hai phần, người phía sau ăn miễn phí sẽ không có, anh có liêm sỉ hay không vậy.”

Mấy bạn học nghe cô ấy nói như vậy cũng la lên: “Đúng vậy, nếu anh muốn ăn nhiều chút thì bỏ tiền túi của mình ra mua đi! Dù sao một bát sủi cảo cũng giống như khách sạn quốc doanh bán!”

Người đàn ông bị mọi người nói thì cũng có hơi xấu hổ, vì thế nhìn Giang Nguyệt Vi nói: “Được rồi, vậy cô bán cho tôi một phần.”

Giang Nguyệt Vi hơi khó xử vì số lượng sủi cảo cũng không nhiều, nếu muốn làm vỏ sủi cảo lần nữa cô sợ Mã Ái Vân quá mệt.

Vẻ mặt người đàn ông ngạc nhiên khi thấy cô do dự nên liền nói: “Không phải cô không bán đấy chứ?”

Giang Nguyệt Vi quay đầu nhìn Mã Ái Vân, Mã Ái Vân nhìn ánh mắt cô cũng hiểu nên lập tức nói: “Bán chứ, chắc chắn bán rồi! Tôi có đủ bột mì.”

Mở tiệm đã tốn nhiều tiền như vậy, bây giờ còn ăn mì và sủi cảo miễn phí đã khiến Mã Ái Vân vô cùng đau lòng, hiện tại có người mua có thể kiếm được đồng nào thì hay đồng nấy vậy, sao có thể không bán chứ.

Giang Nguyệt Vi nhướng mày: “Được, tôi sẽ bán cho anh một phần.”

Vì thế, mọi việc phát triển theo chiều hướng kỳ lạ, những người mang theo bát ở phía sau, sau khi ăn xong mì hoặc sủi cảo họ cảm thấy mùi vị không tệ, vì vậy lại mua một phần mang đi, dù người mua không nhiều nhưng cũng có thu nhập.

Triệu Tiểu Phương nhìn Giang Nguyệt Vi có thu nhập nên tâm trạng cũng không tệ, cuối cùng mì cô ấy ăn cũng không phải trả tiền, sau khi một nhóm người ăn xong thì cũng không tiện chiếm bàn, vì thế đứng dậy đi ra ngoài sau khi nói với Giang Nguyệt Vi.

Lúc họ đứng dậy người xếp hàng bên ngoài lại chen vào tiệm, khi ra bên ngoài họ phát hiện thấy người xếp hàng nhiều hơn chút so với lúc họ mới tới.

Hoàng Tú Anh cười rồi nói: “Lúc trước Bạch Linh còn nói đồ miễn phí chắc chắn người khác không dám đến ăn, sớm biết vừa rồi đã gọi cô ta đến xem.”

Triệy Tiểu Phương nhướng mày: “Vốn tôi muốn gọi cô ta, nhưng ngẫm lại chuyện trước đó của cô ta với Giang Nguyệt Vi, nên không gọi nữa.”

Diệp Lâm hừ một tiếng: “Bỏ đi, người ta coi thường chúng ta, nói không chừng gọi cô ta, cô ta cũng sẽ không đến đâu, vô ích đưa mặt cho cô ta đánh làm gì?”

Lưu Thúy Hồng cảm thấy thật ra Bạch Linh là người tham rẻ, nếu bảo Giang Nguyệt Vi gọi cô ta thì chắc cô ta cũng sẽ tới thôi.

Mà Bạch Linh đang bị mấy người bàn tán đã sớm đến tiệm mì, chẳng qua vẫn ở bên ngoài nhìn, vừa nãy cô ta suýt nữa bị nhóm người đi từ bên trong ra phát hiện, cũng may cô ta trốn nhanh.

Thấy nhóm người họ đi về phía xe buýt, cô ta mới bước ra từ góc của tiệm mì.

Phải nói rằng Giang Nguyệt Vi chọn vị trí phía trước cửa tiệm thật sự rất được, nơi này gần trạm thực phẩm, bên cạnh còn có một bộ phận bán lẻ, xung quanh không chỉ có trường học, mà còn có công xưởng cách đó không xa, chủ yếu nhất chính là lân cận đều có các tòa nhà dân cư, mọi người ở khắp nơi.

Có thể là vị trí quá tốt, hơn nữa cô lại mời quá nhiều người nên mọi người đã xếp hàng dài từ cửa tiệm ra đến đường, chắc là quá mức hưng phấn nên nhóm người kia đều ở đó ồn ào, huyên náo.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/song-lai-tro-ve-ly-hon-tra-nam-ket-hon-chop-nhoang/chuong-134.html.]

Khoảng cách hơi quá lớn so với những gì cô ta nghĩ lúc đầu, Bạch Linh càng nhìn càng buồn bực, sao những người này lại thích tham rẻ như vậy? Chỉ một bát mì mà lại xếp hàng đông như thế, không sợ bị chen c.h.ế.t sao?

Nhưng cô ta lại nghĩ, vào khách sạn ăn không chỉ cần tiền mà còn phải có vé, bây giờ có mì ăn miễn phí, đối với những người thích tham rẻ mà nói, đó chính là ăn mà không phải trả tiền?

Ý đồ của người ta là không mất tiền mới tới, Giang Nguyệt Vi chỉ miễn phí hai ngày này chứ không phải ngày nào cũng miễn phí, đợi những người này nếm thử vị ngọt thì phía sau phải bỏ tiền mua đồ, chắc chắn họ sẽ không vui, đến lúc đó khẳng định tiệm sẽ vắng vẻ!

Cho nên nghĩ đến đây tâm trạng cô ta lại phấn khích, vì thế vui vẻ ngồi xe trở về, quyết định ngày thứ ba lại tới xem tình hình.

Đợi đến ngày thứ ba, bởi vì phải đi học nên cô ta đợi đến buổi trưa mới đi ra khỏi trường, lúc ở trên xe buýt cô ta nghe thấy một vài bạn học cùng trường tò mò nói về tiệm mì kia.

Đến nơi, cô ta lại bị đánh vào mặt lần nữa.

Cường độ quảng cáo miễn phí hai ngày thật sự quá mạnh, Giang Nguyệt Vi lại có một nhóm bạn học và mấy bà cụ nhiệt tình giúp đỡ quảng cáo, cho nên chỉ có hai ngày mà đã có rất nhiều người biết đại viện quân khu có tiệm mì Phúc Tâm, lượng mì bên trong nhiều, sủi cảo to, canh đủ đậm, ngon bổ rẻ.

Những người chưa từng ăn lập tức dấy lên sự tò mò, mà hai ngày trước có một số người xếp hàng nhưng lại vì không ăn được mì nên không cam tâm, cho nên ngày thứ ba tức là thứ bảy, tiệm mì Phúc Tâm chính thức mở cửa khai trường lúc mười hai giờ, kết quả đã có một nhóm người đến xếp hàng ở bên ngoài rồi.

Bạch Linh thấy vậy trực tiếp tức giận rời đi.

Mà Giang Nguyệt Vi ngạc nhiên lại vui vẻ không thôi, đây là một khởi đầu tốt, vì thế cô nhanh chóng mời mọi người vào.

Cũng có thể vì hôm nay là thứ bảy, cho nên vẫn có người đến ăn, các cô luôn bận đến hơn sáu giờ tối mới đóng cửa, nhưng lúc này trời vẫn chưa tối, bên ngoài cũng còn có mấy người đến hỏi còn mì hay không.

Nhưng ba người bọn cô thật sự mệt, không muốn nhào bột nữa, nên sau khi treo bảng thì lập tức đóng cửa, sau khi đóng cửa Giang Nguyệt Vi kiểm kê doanh thu hôm nay, một ngày thế mà kiếm được gần bốn mươi tệ!

Lúc ấy ba người giật mình, nghĩ thầm một ngày nếu có thể kiếm được bốn mươi tệ, vậy một tháng không phải được khoảng một nghìn tệ rồi ư? Trừ chi phí thì một tháng cũng có năm sáu trăm lợi nhuận?

Mã Ái Vân ngay lập tức phấn khích, muốn nhào bột lần nữa nên lập tức mở cửa.

Giang Nguyệt Vi và Giang Nguyệt Hà dở khóc dở cười, Giang Nguyệt Vi nói: “Mẹ, ngày mai nói sau đi, hôm nay là thứ bảy cũng là ngày đầu tiên khai trương, kinh doanh tốt là chuyện bình thường, mọi người cũng chỉ thích mới mẻ, còn chưa biết điều gì sẽ xảy ra sau này.”

Mã Ái Vân vừa nghe cô nói như vậy thì cảm thấy càng không thể nghỉ ngơi, nghĩ thầm sau ngày mai mọi người bắt đầu đi làm và đi học bình thường, người ăn mì sẽ ít đi, cho nên chủ nhật nhất định phải nhanh chóng bán thêm mấy phần!

Vì thế, bà vẫn đứng dậy: “Vẫn phải nhào bột, ngày mai mẹ mở cửa lúc chín giờ, có thể bán được nhiều hơn, kiếm thêm được đồng nào thì hay đồng nấy vậy.”

Giang Nguyệt Vi và Giang Nguyệt Hà không nói được bà, nên sau khi nghỉ ngơi một lát hai người cũng đi ra giúp bà.

Ngày hôm sau, Mã Ái Vân mở cửa lúc chín giờ, mở cửa chưa được nửa giờ đã có người đến, vốn Giang Nguyệt Vi còn muốn nghỉ ngơi, nhưng vừa nhìn thấy người đến xếp hàng, mà bên kia làm không xuể nên cô đành phải ra trận giúp đỡ.

Cuối tuần lưu lượng khách nhiều, cho nên doanh thu hai ngày liên tiếp đều là khoảng bốn mươi tệ, đến giờ hành chính quả thật người ít hẳn đi, nhưng cũng có thể kiếm được hơn hai mươi tệ.

Một tuần trôi qua, Giang Nguyệt Vi cũng có lẽ bắt đầu biết chiều hướng của lưu lượng khách, cô tính toán chút, sau một tháng hẳn là có thể bù vào tiền sửa chữa trước đó của cô, số tiền kiếm được sau khi trừ chi phí thì chính là lợi nhuận ròng.

Loading...