Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Sống Lại Trở Về, Ly Hôn Tra Nam, Kết Hôn Chớp Nhoáng - Chương 133

Cập nhật lúc: 2025-05-17 10:30:53
Lượt xem: 10

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/707UXcWqnJ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nghỉ vậy , cô ta giận đùng đùng về ký túc xá, có điều sau khi về ký túc xá cô ta mới nhận ra cả phòng chỉ còn lại mỗi cô ta, yên tĩnh đến nỗi làm người ta tim đập thình thịch.

Vốn đang tức giận nên cô ta nhìn gì cũng ngứa mắt, thế là cô ta cắn răng, xoay người rời đi.

Cô ta cũng phải đi, có điều không phải đến ăn mì mà là xem Giang Nguyệt Vi bị bẽ mặt, xem cửa hàng của Giang Nguyệt Vi không có bất kỳ một vị khách nào ngoại trừ vài người bạn trong lớp!

Chờ Bạch Linh ra ngoài đợi xe buýt, nhóm người Triệu Tiểu Phương cũng đã đến nơi.

Tên cửa tiệm của Giang Nguyệt Vi là tiệm mì Phúc Tâm, có rất nhiều mảnh pháo đỏ trên mặt đất ở cửa tiệm mì, bên cạnh cửa tiệm còn treo một tấm biển nhỏ, bên trên ghi mấy dòng chữ “Hôm nay có mì xương heo, sủi cảo, miễn phí mỗi loại ba mươi phần, mỗi người chỉ một phần.”

Bây giờ đã là giữa trưa và cũng là lúc ăn cơm trưa, trong cửa tiệm đã chật kín người, mà bên ngoài vẫn có nhiều người đang xếp hàng, một số người còn mang theo hộp cơm của mình, cảm giác như là đi lấy thức ăn ở căng tin vậy.

Triệu Tiểu Phương đếm một số người đang xếp hàng ở bên ngoài, đoán hẳn là rất nhanh sẽ đến bọn họ, cô ấy lại liếc mắt nhìn tình hình bên trong, Giang Nguyệt Vi bận đến mức không có thời gian nhìn tình hình bên ngoài, cho nên cũng không muốn làm phiền cô, sau khi bàn bạc mọi người lập tức xếp hàng.

Có thể là do sự tò mò của mọi người, cho nên lúc xếp hàng ai cũng đều rất hào hứng, đợi thấy người bên trong ăn xong đi ra là họ lập tức kéo lại hỏi có phải thật sự miễn phí hay không.

Người nọ nói thẳng: “Thật sự miễn phí, vừa rồi tôi không phải trả tiền.”

Lại có người hỏi: “Hương vị thế nào?”

Người nọ đưa tay lau dầu ở miệng, cười haha hai tiếng: “Tôi ăn mì, hương vị thật sự tuyệt, còn ngon hơn cả khách sạn, thơm nha~”

Mọi người thấy anh ta nói quá như vậy thì không tin, vì thế “xùy” một tiếng.

Người nọ cũng không để ý đến đám người xếp hàng kia, vừa rồi anh ta ăn mì cũng không biết bà chủ làm thế nào, miếng xương sườn trong nước dùng vừa cắn một miếng đã cảm nhận được thịt mềm và hương vị thơm ngon, nói tóm lại hương vị của mì này thật sự quá tuyệt, tuy mì ngon nhưng anh ta cảm thấy chưa no nên còn muốn ăn sủi cảo.

Nghĩ như vậy, anh ta đi thẳng ra phía sau xếp hàng!

Triệu Tiểu Phương nhìn thấy hành động của người đàn ông thì lập tức trợn mắt há mồm, nghĩ thầm lát nữa phải nói với Nguyệt Vi rằng người này thế mà lại muốn ăn hai phần!

Chẳng mấy chốc lần lượt từng người một đã đến hàng bọn họ, mọi người lấy số thứ tự, thấy chỗ trống thì trực tiếp ngồi xuống, cũng không quan tâm có ở cùng một bàn hay không.

Phía trước cửa tiệm được trang trí rất đơn giản, không gian sử dụng rất lớn nên đặt được chín bộ bàn ghế, thế nhưng bây giờ đều đã chật kín người, mà nhìn qua kính của bệ cửa sổ ở giữa, Triệu Tiểu Phương liếc mắt một cái là có thể nhìn thấy Giang Nguyệt Vi bụng bầu đang bận rộn, bên cạnh còn có em gái và mẹ chồng cô.

Cô ấy vội vàng gọi người bên trong cửa sổ: “Nguyệt Vi.”

Giang Nguyệt Vi ngẩng đầu khi nghe thấy tiếng gọi, cô nhìn lướt qua bên ngoài là biết mấy người bọn họ đến, đôi mắt cô cong lên: “Các cậu đến rồi à? Bao nhiêu người vậy?”

Triệu Tiểu Phương cười rồi nói: “Hai mươi người, còn có bốn người chưa có chỗ đấy, vẫn đang xếp hàng.”

Giang Nguyệt Vi nói: “Vậy các cậu đợi chút nhé.”

Ngày đầu tiên khai trương, vốn Giang Nguyệt Vi nghĩ rằng có thể không có nhiều người, nhưng không ngờ khi pháo hoa được đốt lên, mấy bà cụ trong đại viện quân khu có quan hệ tốt với Mã Ái Vân vừa hô lên là đã thu hút được rất nhiều người đến.

Lúc đầu ai cũng chần chừ do dự ở bên ngoài xem, dù sao việc tốt miễn phí này hiếm thấy như bánh từ trên trời rơi xuống vậy, ai biết có phải là bẫy gì hay không.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/song-lai-tro-ve-ly-hon-tra-nam-ket-hon-chop-nhoang/chuong-133.html.]

Sau đó có mấy người bước vào sau khi ăn xong thì lau miệng rồi rời đi, mọi người nhìn thế mà lại thật sự miễn phí, cho nên tất cả mọi người đều đến xếp hàng, vì vậy có rất nhiều người, nhưng bàn thì đã chật kín nên bây giờ cũng không đủ dùng.

Hiện tại nhiều bạn học đến đây cổ vũ như vậy, Giang Nguyệt Vi cũng không tiện để họ chờ quá lâu, cho nên cô và Nguyệt Hà mang bàn nhỏ đặt dồ của bọn họ rồi đi ra ngoài chen lấn tìm một chỗ trống.

Hành động này khiến Triệu Tiểu Phương và Hoàng Tú Anh hết hồn, vội vàng tiến lên giúp, lần này bốn bạn học còn đang xếp hàng ở phía sau cũng đã có chỗ, mọi người ngồi rất gần, mấy bạn học đảo mắt quan sát tiệm mì rồi líu ríu nói chuyện ——

“Nguyệt Vi, chắc hẳn cô ấy đã tốn rất nhiều tiền để trang trí phía trước tiệm? Nhìn rất đơn giản và thoải mái.”

“Tôi thấy là do có mì ăn nên cậu mới cảm thấy thoải mái đó, ngửi mùi hương này, nước miếng của tôi đều sắp chảy xuống rồi.”

“Đúng vậy, buổi sáng tôi đã không ăn sáng để ăn một bữa này, đói sắp c.h.ế.t rồi.”

Một khi người ta đói và ngửi thấy mùi thịt thì cảm giác đói ấy sẽ theo đó tăng lên, càng nói càng đói, mọi người nói: “Nguyệt Vi, khi nào có thể được đây? Có cần chúng tôi giúp hay không?”

Hôm qua đã chuẩn bị xong mì và sủi cảo, nước hầm xương cũng đang chuẩn bị, chỉ nấu chút là được, Giang Nguyệt Vi cũng không cần họ giúp nên đã vội vàng nói: “Không cần đâu, xong ngay đây.”

Triệu Tiểu Phương nghĩ tới cái gì rồi nhìn ra bên ngoài, cô ấy thấy người đàn ông vừa rồi đã ăn thế mà vẫn còn đang xếp hàng, vì thế cô ấy lặng lẽ nói trường hợp đó với Giang Nguyệt Vi.

Giang Nguyệt Vi mỉm cười: “Yên tâm đi, tôi nhớ rồi, các cậu đợi chút nhé, tôi làm xong ngay đây.”

Nói xong cô đi vào sau bếp phụ giúp, vì đồ đều đã chuẩn bị xong, canh và gia vị cũng đã chuẩn bị xong bày ở bên cạnh, than cũng đã được đốt ở trong bếp, lúc này nó đang cháy rất mạnh, nước phía trên đang sôi sùng sục, cho mì vào nồi đun rồi vớt lên, sau đó cho thêm gia vị, cuối cùng pha chế với nước dùng là thành một bát mì rồi, sủi cảo cũng vậy, cho nên các cô đun rất nhanh.

Sau khi làm xong tất cả mọi thứ, cô đặt bát ra cửa sổ rồi gọi số thứ tự.

Mấy bạn học đến cổ vũ nghe thấy Giang Nguyệt Vi gọi số thứ tự thì cũng không khách sáo đi lấy mì của mình, họ đã đói từ lâu nên sau khi lấy được bát mì thì nhanh chóng ngồi xuống bắt đầu ăn.

Khi ăn vào miệng sợi mì dai, vỏ sủi cảo mịn và nước dùng đậm đà, vừa ăn là đoán ra mì và vỏ sủi cảo được làm bằng bột Phú Cường, lượng này lại vừa đủ nên mì ăn rất ngon, đừng nói là miễn phí, bây giờ bán chắc chắn cũng sẽ có người mua.

“Chắc là Nguyệt Vi làm mì này rồi, không ngờ tay nghề của cô ấy lại giỏi như vậy? Khẳng định cô ấy đã mất rất nhiều tâm tư?”

“Nước dùng của mì này được nấu từ nấm và xương heo, có thể không ngon sao?”

“Thật sự, ở nhà mẹ tôi cũng chưa nấu cho tôi ăn như vậy, vì vậy tôi chỉ ăn canh suông phía dưới.”

“Rất ngon, thịt và mì cũng ngon! Ngon hơn nhiều so với những gì tôi đã ăn ở một khách sạn trước đây!”

“Đúng vậy, phục vụ của khách sạn cũng không tốt lắm, càng không miễn phí cho chúng ta ăn.”

“…”

Mọi người đang nói chuyện thì nghe thấy tiếng Giang Nguyệt Vi đang tranh cãi với ai đó ở phía sau, một nhóm người quay đầu liền nhìn thấy người đàn ông vừa rồi ăn mì đã xếp hàng đến cửa sổ.

Giang Nguyệt Vi nhìn người đàn ông rồi nói thẳng: “Đồng chí, vừa nãy anh đã ăn rồi, tôi nhớ rõ anh.”

Người đàn ông nọ nói: “Vừa nãy tôi mới chỉ ăn mì, vẫn chưa ăn sủi cảo.”

Giang Nguyệt Vi nói: “Bên ngoài chúng tôi viết một người chỉ có thể miễn phí một phần, ngày mai cũng có sáu mươi phần miễn phí, nếu anh muốn ăn sủi cảo thì ngày mai xin đến sớm chút.”

Loading...