Sống Lại Trở Về, Ly Hôn Tra Nam, Kết Hôn Chớp Nhoáng - Chương 132
Cập nhật lúc: 2025-05-17 10:30:51
Lượt xem: 10
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/707UXcWqnJ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lúc bị mọi người hỏi, bà ta cũng không thể thanh minh cho bản thân, mấy chị em chơi thân với bà ta bắt đầu nhìn bà ta bằng ánh mắt khác thường. Bà ta giận run người nhưng chỉ có thể cam chịu!
Sau khi kể lại câu chuyện với mọi người, Mã Ái Vân quan sát vài ngày thấy Vương Lan Chi không bén mảng đến chỗ mình nữa, bấy giờ mới buông lỏng cảnh giác, tranh thủ thời gian rảnh đưa Giang Nguyệt Vi đi kiểm tra thai định kỳ.
Chẳng mấy chốc đã đến giữa tháng ba, hai em bé sắp được bảy tháng, bước vào những tháng cuối của thai kỳ, cơ thể của Giang Nguyệt Vi cũng tăng cân hơn, chân phù ra. May mà tất cả xét nghiệm đều cho kết quả bình thường, cân nặng cũng trong phạm vi kiểm soát.
Ba người từ bệnh viện quay về đại viện, nhân viên bảo vệ lập tức đưa cho họ một lá thư, Giang Nguyệt Vi nhận lấy, là người nhà họ Tưởng gửi thư đến. Cô mở lá thư ra đọc, nội dung trong thư viết Lưu Thải Nga bị phán giam giữ có thời hạn mười bốn tháng tù.
Giang Nguyệt Vi hơi nhíu mày, nếu là mười bốn tháng, tính từ lúc bản án có hiệu lực thì ước chừng đến Tết năm sau cô ta sẽ được thả ra. Coi bộ cô ta thật may mắn khi hồi đó đã đi đầu thú, nếu không hình phạt mà cô ta phải chịu không chỉ là mười bốn tháng thôi đâu.
Cảm xúc trong lòng Mã Ái Vân rất khó diễn tả. Trước kia thằng Ba đề nghị ly hôn với Lưu Thải Nga, cô ta từ chối ngay tập tức. Bây giờ nhắc lại chuyện ly hôn, với tính cách của cô ta, chắc hẳn sẽ ăn vạ gây sự. Nói chung vấn đề này đành đợi cô ta ra tù rồi từ từ thương lượng.
Ngoại trừ chuyện của Lưu Thải Nga, bức thư còn nhắc đến nhà họ Giang.
Từ sau khi chấp nhận tin tưởng Giang Nguyệt Hà, Lý Mỹ Ngọc một mực chờ cô bé chứng minh tiền lương được tăng thêm. Có điều từ sau cuộc gọi cuối cùng vào hôm mùng tám, Lý Mỹ Ngọc không nhận được cú điện thoại nào từ Giang Nguyệt Hà nữa. Cuối tuần Giang Nguyệt Hà không về nhà cũng không gọi điện thoại, tựa như một tháng vừa rồi cô bé đã biến mất.
Thoạt đầu bà ta tưởng Giang Nguyệt Hà bận rộn nhưng Trần Hồng Yến không tin, thế là Lý Mỹ Ngọc bèn gọi điện đến nhà xưởng. Kết quả nhà xưởng kiểm tra một lát thì thông báo Giang Nguyệt Hà xin nghỉ việc được một thời gian rồi, nhà xưởng cũng không biết cô bé đi đâu.
Bấy giờ Lý Mỹ Ngọc mới biết bà ta đã bị lừa. Bà ta không ngờ Giang Nguyệt Hà lại to gan lớn mật như vậy, tức giận đến nỗi chẳng thèm quan tâm con cái đi đâu, chửi mắng Giang Nguyệt Hà là đứa vong ơn bội nghĩa.
Trần Hồng Yến nghe bà ta mắng chửi mà bực mình. Đợt Tết, cô ta đã cảm thấy Giang Nguyệt Vi và Giang Nguyệt Hà có gì biểu hiện bất thường, cô ta đã kể với Lý Mỹ Ngọc nhưng bà ta không tin, bây giờ Giang Nguyệt Hà trốn mất rồi, chửi đổng như vậy có ích gì, có tìm được cô bé không.
Hai người biết Giang Nguyệt Hà đi đâu, chẳng qua không huỵch toẹt ra. Thế là họ xồng xộc đến nhà họ Tưởng đòi người, có điều bây giờ Mã Ái Vân vắng nhà, Tưởng Phúc Dân không phải người dễ bắt nạt, diễn kịch hệt như một tên thổ phỉ thực thụ. Hai người Lý Mỹ Ngọc chưa nói được hai câu đã bị đuổi ra khỏi nhà họ Tưởng.
Lý Mỹ Ngọc và Trần Hồng Yến đến nhà họ Tưởng ăn vạ hai lần nhưng đều bị Tưởng Phúc Dân tống cổ đuổi đi. Sau cùng họ không tìm được cách nào khác, đành thất thểu ra về, tiếp đó không dám quay lại nữa.
Mã Ái Vân nghe Giang Nguyệt Vi đọc hết lá thư, lạnh lùng lên tiếng: “Bà ta sốt sắng tìm hai chị em con như vậy, ai không biết còn tưởng bà ta thương yêu các con lắm, cơ mà vốn dĩ bà ta chỉ cần tiền thôi, không khác gì một con quỷ hút máu.”
Giang Nguyệt Vi và Giang Nguyệt Hà đều biết tính cách của Lý Mỹ Ngọc. Dù sao bà ta cũng không thể chạy đến tận đây, các cô đọc thư xong, không đau lòng cũng không khó chịu.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/song-lai-tro-ve-ly-hon-tra-nam-ket-hon-chop-nhoang/chuong-132.html.]
Về đến nhà, cất thư xong, Giang Nguyệt Vi lập tức nhớ đến Tưởng Chính Hoa. Đã một tháng người đàn ông lên tiền tuyến, ấy vậy mà một cuộc điện thoại về nhà cũng không có. Cô lại không có số điện thoại của tiền tuyến, nghĩ đi nghĩ lại, đành đi tìm Châu Lệ Vân.
Nhìn thấy cô, Châu Lệ Vân còn tưởng Vương Lan Chi lại gây ra rắc rối gì, sắc mặt hơi thay đổi: “Vương Lan Chi lại gây sự với cô à?”
Giang Nguyệt Vi nghe vậy thì cười: “Cô giáo Châu, không phải chuyện đó. Tôi đến đây là muốn biết tình hình chiến đấu ở tiền tuyến, cô có nhận được cuộc điện thoại nào của Sư trưởng Dương không?”
Châu Lệ Vân thở phào một hơi. Bây giờ cô ấy đang lấy chức sắc trong quân đội của Dương Húc ra bảo lãnh cho Vương Lan Chi, nếu bà ta còn gây sự nữa thì Châu Lệ Vân thật sự muốn liều sống liều c.h.ế.t với bà ta.
Cô ấy ngừng một lúc, lắc đầu cười nói: “Hiện tại tôi chưa nhận được tin tức nào. Có điều tôi thấy báo chí đưa tin rằng quân đội chúng ta thắng lớn trong trận này. Tôi đoán khoảng nửa tháng nữa là họ sẽ về.”
Giang Nguyệt Vi cầm tờ báo kia, mừng rỡ về nhà. Cô cẩn thận lật từng trang báo, phát hiện ra một ít chi tiết. Tuy rằng lần này quân ta thắng lớn nhưng trên chiến trường vẫn có một số bộ đội thương vong, tiếc là báo chí không viết một cách tường tận chi tiết này.
Trên chiến trường, không ai lường trước nguy hiểm sẽ rơi vào đầu ai. Giang Nguyệt Vi hơi lo lắng, dường như đứa nhỏ trong bụng cô cũng cảm nhận được sự lo lắng của cô, cử động một cách dữ dội, như thể hai đứa nhóc này đang đánh nhau.
Mã Ái Vân không nhận biết được nhiều chữ nên hỏi cô tình hình trên chiến trường. Giang Nguyệt Vi lựa những tin tốt để nói cho bà, có điều chẳng mấy chốc cô đã nguôi dần nỗi lo, bởi vì cô nhận được giấy phép kinh doanh tiệm mì. Cô dọn dẹp đồ đạc rồi chuẩn bị nguyên liệu nấu nướng cho cửa hàng một cách rình rang.
Thời tiết hiện tại chưa nắng nóng. Một ngày trước khi khai trương, các cô đi mua pháo hoa rồi mang thẳng đến cửa hàng. Buổi chiều, ba người bắt đầu chuẩn bị nguyên liệu, gói sủi cảo, nhào bột, làm mì, chuẩn bị sẵn một số phần thức ăn, cất đi.
Hết thảy đều đã sẵn sàng, chỉ đợi ngày hôm sau. Buổi tối ba người đều ngủ một giấc thật ngon.
Giang Nguyệt Vi sợ buổi sáng mọi người trong ký túc xá đi học nên bỏ lỡ điện thoại. Sáng ngày hôm sau, cô dậy sớm tinh mơ, lập tức đi mượn điện thoại, gọi đến số điện thoại của ban quản lý ký túc xá để tìm Triệu Tiểu Phương, báo với bọn họ rằng mười một giờ trưa hôm nay, tiệm mì sẽ khai trương.
Sau khi cúp điện thoại, Triệu Tiểu Phương nhanh chóng thông báo tin này cho mọi người trong ký túc xá. Lúc đi học, bọn họ lại rủ một vài người bạn thân thiết, hẹn trưa nay sẽ đến đại viện quân đội để ăn mì.
Những người bạn của họ có cả nam và nữ, tuy bọn họ không ở cùng Giang Nguyệt Vi trong ký túc xá nhưng đều biết Giang Nguyệt Vi. Ai ai cũng biết Giang Nguyệt Vi trắng trẻo xinh đẹp, ăn mì không quan trọng, quan trọng là đã lâu chưa gặp bạn bè, để cổ vũ người ta nên sau khi buổi học sáng kết thúc, mọi người lập tức xuất phát.
Trước khi đi, Triệu Tiểu Phương đưa mắt nhìn Bạch Linh, vốn dĩ định rủ cô ta đi cùng. Nhưng nhớ đến cuộc tranh chấp lần trước giữa cô ta và Giang Nguyệt Vi, Triệu Tiểu Phương lập tức gạt phăng ý tưởng này đi. Sau đó mọi người rời đi ngay trước mặt cô ta.
Bạch Linh thấy Triệu Tiểu Phương ngập ngừng, định rủ mình nhưng lại thôi, cô ta giận tím mặt. Rõ ràng những người này biết cô ta đứng ngay bên cạnh nhưng không ngỏ ý mời cô ta, rõ ràng họ đang cô lập cô ta!
Hừ, chỉ một bát mì thôi, cô ta cũng chẳng thèm thuồng. Mời cô ta ăn miễn phí cô ta cũng không thèm, ngộ nhỡ ăn xong còn bị tiêu chảy.