Sống Lại Trở Về, Ly Hôn Tra Nam, Kết Hôn Chớp Nhoáng - Chương 131
Cập nhật lúc: 2025-05-17 10:30:49
Lượt xem: 16
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2LLgFn4wT7
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Vậy nên sau khi nghe Giang Nguyệt Vi nói, Châu Lệ Vân hoàn toàn tin tưởng Vương Lan Chi có thể làm ra loại chuyện này.
Chuyện của Dương Tiểu Quả xảy ra cách đây đã nửa năm, vốn dĩ là cô ta sai, ấy thế mà mẹ Dương Tiểu Quả còn mặt dày đến tìm Giang Nguyệt Vi để tính sổ ư? Nếu bà ta thật sự hãm hại Giang Nguyệt Vi thì toàn bộ nhà họ Dương đều bị bà ta làm liên lụy.
Châu Lệ Vân nghĩ vậy, lập tức gọi điện thoại, gọi hai vợ chồng Vương Lan Chi đến.
Bởi vì sáng sớm đã gặp Mã Ái Vân nên Vương Lan Chi không muốn đến đại viện quân đội nữa. Có điều Châu Lệ Vân báo rằng có việc gấp nên bà ta buộc lòng phải đi theo Dương Dũng đến đại viện.
Vợ chồng Vương Lan Chi sinh sống trong khu tập thể cạnh đại viện, quãng đường đến đại viện quân đội không tính là quá xa, đạp xe một lúc là đến nơi. Đến khi bọn họ gõ cửa vào nhà, Vương Lan Chi nhìn thấy Giang Nguyệt Vi và Mã Ái Vân thì mặt mũi tái mét, vô thức xoay người định bỏ chạy, ai dè Châu Lệ Vân nhanh tay giữ chặt bà ta lại.
Châu Lệ Vân nhìn bà ta với thái độ lạnh tanh: “Người ta đến tận nhà tìm bà, bà định chạy đi đâu?”
Mã Ái Vân lập tức đứng dậy, hằm hè trừng mắt với người phụ nữ từng chủ động làm quen với mình: “Trần Tố Phân, tại sao bà phải chạy? Chẳng lẽ là do không còn mặt mũi nào gặp tôi đúng không?”
Vương Lan Chi nghe vậy thì lừ mắt với Mã Ái Vân, đoán chừng bọn họ đều đã biết thân phận thật của mình, đành phải ngồi xuống trong sự âu lo. Dương Dũng nhìn tình huống đang xảy ra, chẳng hiểu đầu cua tai nheo ra sao, vội vàng hỏi Châu Lệ Vân có chuyện gì.
Châu Lệ Vân không vòng vo, kể lại đầu đuôi câu chuyện rồi lập tức nói: “Anh Cả, bây giờ người ta tìm đến tận cửa, anh xem xét rồi đưa ra biện pháp giải quyết đi.”
Nếu không đưa ra biện pháp giải quyết một cách thỏa đáng thì người ta sẽ báo chuyện này đến quân đội. Đến lúc đó, mọi chuyện không nằm trong tầm kiểm soát của Dương Dũng nữa, ngay cả Dương Húc cũng bị liên lụy, bọn họ đã bị Dương Tiểu Quả làm liên lụy một lần, không thể bị liên lụy lần thứ hai!
Dương Dũng nhìn Vương Lan Chi bằng ánh mắt khiếp sợ, không tài nào ngờ được vợ mình sẽ làm ra loại chuyện này, bà ta là người được tiếp thu tri thức của nền giáo dục mà!
Thừa lúc Dương Dũng còn chưa hoàn hồn, Vương Lan Chi nhanh miệng nói: “Giải quyết cái gì? Tôi chưa làm gì cả, chẳng qua là tặng Mã Ái Vân hai quả táo, bà ấy cũng đã ăn đâu.”
Mã Ái Vân nghe vậy thì giận sôi máu: “May mà tôi chưa ăn, nếu tôi hoặc con dâu của tôi ăn, e là đến mạng cũng chẳng còn.”
Vương Lan Chi nghe vậy, lập tức cầm quả táo kia cắn một miếng: “Bà xem đi, tôi có bôi thuốc độc vào quả táo đâu, làm gì có chuyện cắn một miếng là mất mạng?”
Mã Ái Vân nói bằng giọng lạnh nhạt: “Những thứ bà đưa cho tôi không chỉ mỗi hai quả táo này đâu, sau đó bà còn muốn tặng tôi nhiều thứ khác nhưng tôi không nhận. Ai biết bà có bỏ thuốc độc vào những thứ đó không?”
Vương Lan Chi cứng họng, bà ta không ngu, nếu bỏ độc vào những thứ mình tặng há chẳng phải lạy ông tôi ở bụi này? Bà ta chỉ định tặng một số thứ có thể giày vò Giang Nguyệt Vi, chẳng qua mới đang trong giai đoạn thử tiếp cận, những thứ sau này bà ta tặng thì Mã Ái Vân không nhận.
“Tôi chẳng bỏ độc vào thứ nào cả, bà đừng đặt điều linh tinh.” Bà ta lập tức phản bác.
Giang Nguyệt Vi giương mắt nhìn Vương Lan Chi bằng ánh mắt lạnh lùng: “Đó là do mẹ tôi cảnh giác, bà không thể tiếp cận mẹ tôi nên mới chưa thành công!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/song-lai-tro-ve-ly-hon-tra-nam-ket-hon-chop-nhoang/chuong-131.html.]
Bấy giờ Dương Dũng đã hiểu ngọn ngành câu chuyện, nếu vợ ông ta làm vậy thì đúng là định hại c.h.ế.t cả dòng họ Dương. Ông ta phẫn nộ nhìn chằm chằm Vương Lan Chi, quát lớn: “Bà điên rồi, không ngờ bà dám cả gan làm vậy.
Có phải bà muốn hại c.h.ế.t cả dòng họ Dương nhà tôi mới hài lòng đúng không?”
Vương Lan Chi cắn răng không chịu thừa nhận, nhưng bà ta cũng không biết phản bác như nào.
Hôm nay Giang Nguyệt Vi đến đây để giải quyết vấn đề, không phải đến để nghe bọn họ răn dạy Vương Lan Chi. Cô nhìn Châu Lệ Vân: “Thím Châu, là một người vợ của quân nhân, chồng chúng ta đều liều mạng trên chiến trường. Nếu người nhà và con cái ở hậu phương bị nguy hiểm đe dọa, không nhận được sự bảo vệ cơ bản nhất, trong trường hợp ấy, tôi muốn hỏi là tôi nên báo cáo lên quân đội hay công an?”
Cô vừa dứt lời, sắc mặt Vương Lan Chi thay đổi. Bà ta lập tức thốt lên: “Giang Nguyệt Vi, tôi chưa làm gì cả, chẳng qua nói dối mẹ cô mình tên là Trần Tố Phân. Chẳng lẽ cô nhất định phải báo cho công an, quân đội à?”
Dương Dũng nghe bà ta nói vậy thì nổi trận lôi đình, vung tay tát bà ta một phát: “Mẹ nó, bà câm miệng cho tôi! Đến nước này rồi còn còn già mồm cãi cố à?”
Vương Lan Chi lảo đảo lùi về sau hai bước, che gương mặt nóng rát. Bà ta choáng váng trước cơn thịnh nộ của người đàn ông, lập tức kìm lại những lời sắp thốt ra khỏi miệng.
Cả căn phòng lặng ngắt như tờ, mọi người đều không ngờ Dương Dũng lại đánh Vương Lan Chi. Một lát sau, Dương Dũng nhìn Giang Nguyệt Vi và nói: “Đồng chí Giang Nguyệt Vi, tôi thật sự xin lỗi, cô yên tâm, bây giờ tôi đã biết chuyện, nhất định sẽ trông coi bà ta nghiêm ngặt, tuyệt đối sẽ không để bà ta gây rối.”
Châu Lệ Vân không ngờ Giang Nguyệt Vi định báo với cả quân đội, bèn hùa theo Dương Dũng: “Đúng vậy, chúng tôi sẽ trông coi bà ta, cô cứ tin tôi. Tôi lấy chức vụ quân đội của ông Dương nhà tôi ra đảm bảo. Nếu cô không tin thì tôi tìm chính ủy, cử một nữ bộ đội thuộc bộ phần cần vụ đến bảo vệ cô được không?”
Giang Nguyệt Vi biết Vương Lan Chi muốn đối đầu với cô. Tuy nhiên hai quả táo mà bà ta tặng không có thuốc độc, những thứ khác bà ta đưa thì Mã Ái Vân cũng nhận, các cô không có bằng chứng nào, nếu báo sự việc lên quân đội hoặc công an thì cùng lắm Vương Lan Chi chỉ bị cảnh cáo.
Bây giờ Châu Lệ Vân lấy chức sắc của Dương Húc ra cam đoan, sau này Tưởng Chính Hoa còn làm việc dưới trướng Dương Húc, cô không muốn trở mặt với Châu Lệ Vân, cũng không cần lính cần vụ nên từ chối: “Không cần đâu cô giáo Châu, tôi tin cô, cô tìm lính cần vụ giám sát bà ta là được.”
Châu Lệ Vân và Dương Dũng đều thở phào một hơi. Dương Dũng lập tức ấn dúi đầu Vương Lan Chi xuống, bắt bà ta xin lỗi cô.
Giang Nguyệt Vi nhanh chóng rời khỏi nhà Châu Lệ Vân. Sau khi ra ngoài, Mã Ái Vân vẫn chưa nguôi cơn giận, hỏi Giang Nguyệt Vi: “Chúng ta cứ như vậy mà tha cho bà ta sao?”
“Đúng vậy đó chị.” Giang Nguyệt Hà cũng tức giận: “Chắc chắn bà ta muốn trả thù chị, chẳng qua chúng ta đề cao cảnh giác nên bà ta mới chưa đạt được mục đích thôi.”
Giang Nguyệt Vi giải thích sơ qua với hai người lý do vì sao cô không báo cáo sự việc với quân đội, sau đó cô nói tiếp: “Tuy rằng bọn họ cam đoan nhưng dù cam đoan cũng không thể chắc chắn hoàn toàn, cẩn thận một chút là được.”
Tuy Giang Nguyệt Vi nói vậy nhưng Mã Ái Vân vẫn khó chịu. Thế là hôm sau, bà tức tốc đi tìm mấy bác gái thân thiết với mình để buôn chuyện, kể tuốt tuồn tuột câu chuyện Vương Lan Chi lừa gạt mình, nhắc nhở mọi người cảnh giác. Chưa đến hai ngày, mấy bác gái trong khu vực đều bàn tán xôn xao về chuyện này.
Mọi người đều ở cùng một khu, hầu như ai cũng quen biết nhau, một đồn mười mười đồn trăm, chẳng mấy chốc mọi người đều biết chuyện này, Vương Lan Chi trở thành kẻ lừa đảo trong miệng mọi người.
Câu chuyện truyền đến tai Vương Lan Chi. Tuy rằng bà ta rất tức giận nhưng người ta nói đúng sự thật.