Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Sống Lại Trở Về, Ly Hôn Tra Nam, Kết Hôn Chớp Nhoáng - Chương 130

Cập nhật lúc: 2025-05-17 10:30:47
Lượt xem: 12

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6KrnjYynG1

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Mã Ái Vân định khuyên nhủ, cơ mà dù sao cửa hàng cũng sắp mở, tiền cũng phải trả, mình khuyên cỡ nào chắc Giang Nguyệt Vi cũng không nghe, đành nuốt lại những lời sắp tuôn ra: “Được, cứ nghe theo con.”

Nhìn chung những việc cần thiết để mở tiệm mì đã hoàn thành, ngày khai trương cũng chọn được rồi, chỉ còn mỗi giấy phép kinh doanh là chưa có. Giang Nguyệt Vi nhẩm tính, ước chừng mấy ngày nữa là nhận được giấy chứng nhận, thầm thở phào một hơi.

Cơm nước xong xuôi, Mã Ái Vân không có việc gì làm, bà bị chứng mất ngủ, không thích ngủ trưa như Giang Nguyệt Vi. Thế nên thừa dịp hai chị em ngủ trưa, bà đến tòa nhà số mười tám để tìm Trần Tố Phân.

Nhà bọn họ cách tòa nhà số mười tám khá xa, tìm tới tìm lui mất gần mười phút, cuối cùng bà cũng tìm thấy tòa nhà. Bà lên phòng số ba trăm linh tư, gõ cửa hỏi thăm nhưng chẳng có ai tên là Trần Tố Phân làm bảo mẫu ở đây, thậm chí người phụ mở mở cửa cho bà còn nói rằng lâu rồi không có ai tên Trần Tố Phân ở tòa nhà này.

Mã Ái Vân đứng ngây ra tại chỗ. Bà không phải kẻ ngốc, đã đến nước này sao còn không hiểu tình huống hiện tại. Người phụ nữ tên là Trần Tố Phân này muốn lừa bà, chẳng trách bà ta niềm nở với mình một cách kỳ lại, lại còn ngăn cản không cho mình đến tòa nhà số mười tám tìm bà ta. Hóa ra là bởi vì làm gì có Trần Tố Phân nào ở đây.

Mã Ái Vân cảm thấy may mà mình chưa mắc mưu, nếu không ai biết người phụ nữ đó muốn lừa bà cái gì. Bây giờ bà nhớ lại nội dung cuộc trò chuyện gần nhất của hai người, chỉ cảm thấy sống lưng lạnh toát, bà lập tức quay về nhà, bất chấp Giang Nguyệt Vi đang ngủ trưa vẫn gọi cô dậy.

Mã Ái Vân kể sơ qua câu chuyện cho Giang Nguyệt Vi nghe: “Con nói xem, có phải bà ta muốn hãm hại con không? Các con có xích mích với ai không?”

Vốn dĩ Giang Nguyệt Vi còn đang ngái ngủ, nghe Mã Ái Vân nói vậy thì lập tức tỉnh ngủ. Cô hơi mím môi, không cần nghĩ nhiều cũng biết những người có xích mích với cô ở chốn thành thị này là ai. Đơn giản chỉ có ba người Dương Tiểu Quả, Hạ Đan Đan, Bạch Linh.

Hạ Đan Đan thì đã lâu cô không gặp, còn Bạch Linh chỉ là con nhóc tính tình khó ưa, nếu nói người có mâu thuẫn phức tạp nhất với cô chắc chỉ có Dương Tiểu Quả.

Cô cẩn thận nhớ lại ngày đẹp trời hôm đó, có người phụ nữ nói chuyện phiếm với Mã Ái Vân, sau đó bà ta vội vã chạy mất dạng. Lúc đó cô cảm thấy bà ta rất quen, nhưng cô không liên hệ bà ta với Dương Tiểu Quả nên không nghĩ theo hướng này. Bây giờ cô đã hiểu tại sao khi đó cô cảm thấy bà ta trông quen như vậy, hóa ra là bà ta hao hao giống Dương Tiểu Quả.

Giang Nguyệt Vi hít một hơi, cười lạnh: “Con lờ mờ đoán được bà ta là ai rồi.”

Mã Ái Vân: “Ai vậy?”

Chuyện của Dương Tiểu Quả đã xảy ra cách đây nửa năm, vốn dĩ Giang Nguyệt Vi không muốn nhắc lại sự việc này. Có điều bây giờ không thể không nói, thế là cô kể tường tận câu chuyện khi đó cho Mã Ái Vân nghe: “Có lẽ bà ta nhằm vào con, muốn dạy cho con một bài học?”

Giang Nguyệt Hà nghe xong thì vỡ lẽ: “Chẳng trách hồi đó chị gọi điện cho em nói rằng nhận được thư thông báo muộn như vậy, hóa ra thư thông báo bị trộm.”

Giang Nguyệt Vi bình tĩnh kể lại mọi chuyện, nhưng Mã Ái Vân nghe xong thì tức giận đến nỗi muốn nổ phổi, nghĩ bụng sao trên đời này có người xấu xa, điên dại như Dương Tiểu Quả chứ, thậm chí mẹ của cô ta cũng giống cô ta, đều điên như nhau, ấy thế mà có mặt dày đến ăn vạ nhà bà?

“Không được, mẹ phải thông báo chuyện này cho Chính Hoa biết!” Bà nghiến răng nghiến lợi: “Nhất định phải làm cho ra lẽ, nếu không ai biết sau này bọn họ định làm gì?”

Giang Nguyệt Vi cụp mắt, bây giờ Tưởng Chính Hoa chiến đấu trên tiền tuyến, không biết tình hình ra sao, các cô cũng không biết số điện thoại để liên lạc với tiền tuyến, biết tìm đường nào đây? Huống chi đây là chuyện vặt vãnh, không cần nói cho Tưởng Chính Hoa.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/song-lai-tro-ve-ly-hon-tra-nam-ket-hon-chop-nhoang/chuong-130.html.]

Cô hơi mím khóe môi: “Không cần đâu mẹ, con có thể giải quyết chuyện này.”

Mã Ái Vân thấy Giang Nguyệt Vi điềm nhiên nên cũng bình tĩnh lại: “Con định giải quyết như nào?”

Giang Nguyệt Vi nhíu mày, đại viện quân đội không phải nơi có thể tự tiện ra vào, mẹ Dương Tiểu Quả có thể vào đây ắt hẳn là có liên quan đến Sư trưởng Dương. Bây giờ Sư trương Dương cũng ở tiền tuyến, thế nhưng người yêu của ông ấy – Châu Lệ Vân vẫn còn ở đây.

Vốn dĩ cô không muốn làm phiền Châu Lệ Vân, có điều sự việc liên quan đến Dương Tiểu Quả, cô không muốn lần nào cũng bị động nên lần này nhất định phải lên tiếng trước. Cô quay sang nhìn Mã Ái Vân: “Con dẫn mẹ đến gặp một người phụ nữ!”

Giang Nguyệt Vi nói xong, dặn Mã Ái Vân mang theo hai quả táo mà người phụ nữ kia cho rồi cùng nhau ra ngoài.

Hôm đó, nhờ Giang Nguyệt Vi nhắc nhở nên Mã Ái Vân không ăn ngay hai quả táo này, sau rồi bà bận bịu tối ngày nên quên mất chúng. Bây giờ bà cảm thấy may mà lúc đó mình không ăn ngay, bởi vì không biết chúng có tẩm thuốc trừ sâu gì đó không.

Vậy nên Giang Nguyệt Vi vừa dứt lời, Mã Ái Vân lập tức vào trong phòng tìm hai quả táo kia. Hai quả táo bị bỏ quên nhiều ngày nay nên khô quắt queo, cơ mà bà vẫn cầm đi.

Ba người cùng nhau đi đến căn nhà số nhà hai mươi ba tìm Châu Lệ Vân. Do bọn họ chưa đi đến khu vực này bao giờ nên phải hỏi đường, tìm một lúc lâu mới đến. Lúc các cô đến nơi, Châu Lệ Vân đang chuẩn bị ra ngoài. Nhìn thấy cô ấy, Giang Nguyệt Vi không nói vòng vo, lập tức trình bày thân phận với Châu Lệ Vân.

Vì sự việc của Dương Tiểu Quả nên tất nhiên Châu Lệ Vân từng nghe đến tên Giang Nguyệt Vi. Lần này, trước khi đi công tác, Dương Húc cũng từng đánh tiếng với cô ấy, vợ Tưởng Chính Hoa mang thai nên hơi vất vả, có thể sẽ tìm cô ấy để nhờ cậy. Thế nên thấy nhóm người Giang Nguyệt Vi đến, Châu Lệ Vân lập tức mời họ vào nhà.

Giang Nguyệt Vi ngồi xuống sau cùng, đầu tiên cô muốn xác định xem người phụ nữ kia có đúng là mẹ của Dương Tiểu Quả không, bèn nói với Châu Lệ Vân: “Cô giáo Châu, cô có ảnh chụp của bác gái Dương không? Có thể cho chúng tôi xem được không?”

Thoạt đầu Châu Lệ Vân không phản ứng kịp, đến khi Giang Nguyệt Vi nhắc đến mẹ của Dương Tiểu Quả, cô ấy mới hoàn hồn: “Có chuyện gì vậy? Chắc tôi có ảnh chụp bà ta đấy.”

Giang Nguyệt Vi mím môi: “Chúng tôi muốn xem ảnh trước để chắc chắn đã.”

Châu Lệ Vân nghe cô nhắc đến Dương Tiểu Quả thì loáng thoáng cảm thấy không ổn, bèn tìm ảnh chụp gia đình họ Dương đưa cho các cô. Ngay khi Mã Ái Vân nhìn thấy ảnh chụp, bà lập tức chỉ vào một người phụ nữ trong tấm ảnh và nói: “Đúng rồi, chính là bà ta! Bà ta chính là Trần Tố Phân mà mẹ nói!”

Châu Lệ Vân khẽ nhíu mày: “Tên bà ta không phải là Trần Tố Phân, bà ta là Vương Lan Chi.”

Giang Nguyệt Vi cười lạnh, người phụ nữ đó tiếp cận Mã Ái Vân là có mục đích riêng, tất nhiên sẽ không để lộ tên thật cho Mã Ái Vân biết. Bây giờ họ đã chắc chắn người phụ nữ đó mẹ của Dương Tiểu Quả, cô bèn kể lại tường tận sự việc Mã Ái Vân gặp gỡ bà ta cho Châu Lệ Vân nghe.

Cuối cùng, cô gằn giọng: “Bà ta dùng thân phận giả để tiếp cận mẹ tôi, âm mưu trả thù tôi. Nếu cô không tin thì bây giờ có thể gọi bà ta đến đây đối chất.”

Bởi vì sự việc Dương Tiểu Quả nên Vương Lan Chi rất hận Giang Nguyệt Vi, bà ta không những hận Giang Nguyệt Vi mà còn hận lây sang Dương Húc, trách cứ ông ấy không nói đỡ giúp cháu gái ông ấy.

Loading...