Sống Lại Trở Về, Ly Hôn Tra Nam, Kết Hôn Chớp Nhoáng - Chương 129
Cập nhật lúc: 2025-05-17 10:30:44
Lượt xem: 12
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2qHvZf2dZJ
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Bạch Linh thầm hừ lạnh trong lòng, cô ta chẳng thèm miếng ăn miễn phí, ai biết thứ đó được làm từ nguyên liệu gì. Có điều bị mọi người nói như vậy, cô ta cũng khó chịu: “Tôi nói vậy là vì tốt cho các cô. Miễn phí gì chứ, cẩn thận ăn xong lăn đùng ra ốm.”
Nếu là thời điểm khác, Giang Nguyệt Vi chẳng thèm để bụng những lời tào lao của Bạch Linh. Có điều bây giờ cô còn chưa khai trương cửa hàng đã bị đặt điều nói xấu, đây là vấn đề liên quan đến chữ tín của cửa hàng, cô nhìn Bạch Linh, cười lạnh: “Miệng cô thối vậy, vừa mở miệng đã bôi nhọ người khác? Chẳng lẽ buổi sáng cô chưa đánh răng à? Tại sao cô chưa bị mùi thối bốc ra từ miệng mà lăn đùng ra ốm đi?”
Bạch Linh nghe vậy thì tái mặt, còn chưa lên tiếng đã bị Giang Nguyệt Vi chặn họng: “Nếu cô chướng tai gai mắt tôi mời họ ăn mì, thế thì cô cũng mời mọi người một bữa đi.”
Diệp Lâm ngứa mắt tính cách của Bạch Linh đã lâu, bèn hùa theo: “Đúng vậy, học kỳ một mọi người mua cơm, rửa bát giúp cô bao nhiêu lần, chi bằng cô mời chúng tôi ăn một bữa trước đi.”
Học kỳ một, mọi người thương cô ta ít tuổi nhất nên đều giúp đỡ cô ta. Ai ngờ lâu dần, cô ta coi đó là lẽ đương nhiên, bây giờ còn đá đểu Giang Nguyệt Vi chỉ vì việc cỏn con là cô không muốn giường dưới cho cô ta.
Triệu Tiểu Phương cũng cười nói: “Em gái Bạch Linh à, tôi nhớ rõ mấy lần cô nhờ chúng tôi mua cơm giúp, hình như cô còn chưa trả tiền cơm cho chúng tôi đâu. Chuyện mời cơm có thể để sau này hẵng nói, có điều bây giờ cô có thể trả nợ cho mọi người được không?”
Triệu Phượng Tiên vừa dứt lời, những người khác cũng đồng loạt hưởng ứng. Ngày trước họ mua cơm giúp Bạch Linh, mỗi lần mua cơm đều mất năm hào hai xu, mọi người chỉ tính số chẵn là năm hào, không tính hai xu lẻ kia. Một lần thì thôi, thế nhưng Bạch Linh nhờ họ mua những mấy lần, tính tổng của tất cả mọi người thì số tiền khá lớn.
Bạch Linh mọi người nói thế thì mặt tái đi. Không phải cô ta không có tiền, chẳng qua lúc ấy không có tiền lẻ để trả họ, với lại chỉ tốn một hai hào chứ có phải một đồng to tát đâu, những người này nghèo đến mức này sao? Chuyện từ tận học kỳ một mà còn bây giờ vẫn còn nhớ, lại còn hùa vào chỉ trích cô ta một cách công khai như vậy!
Vẻ mặt Bạch Linh sượng lại, chớp chớp mắt: “Có hả? Tôi chưa trả à?”
Hoàng Tú Anh nhìn điệu bộ của cô ta, cười càng tươi hơn: “Chưa trả, hồi đó cô nói là không có tiền lẻ, tôi còn ghi lại tiền nợ giúp cô, tôi lấy sổ ghi nợ cho cô xem nhé.”
Nói rồi Hoàng Tú Anh lấy một cuốn sổ nhỏ ra: “Số tiền cũng chẳng nhiều nhặn gì, chỉ vài hào mà thôi. Có điều tôi là người có thói quen ghi chép vào sổ tay, thế nên tôi đã ghi lại hết.”
Khóe miệng Bạch Linh giật giật, chỉ vài hào mà đám người đó cũng ghi chép lại. Với gia cảnh của cô ta, nào có thiếu mấy hào nho nhỏ này, bây giờ bọn họ nói thẳng mặt như vậy, tình hình từ cô chèn ép Giang Nguyệt Vi biến thành bọn họ công khai lên án mình.
Bạch Linh nhìn lướt qua cuốn sổ, làm tròn lên còn chưa được một đồng nữa, có điều cô ta chỉ có thể vừa mở ví tiền ra vừa nói: “Ngại quá, tôi chẳng bao giờ bận tâm vì mấy đồng bạc lẻ này cả, quên béng mất, ấy thế mà mọi người cũng không nhắc tôi.”
Mọi người nghe xong thì trợn trừng mắt. Các cô nhắc khéo không chỉ một hai lần, lần nào Bạch Linh cũng lấy một tờ Đại Đoàn Kết ra, nào có ai đủ tiền trả lại cho cô ta chứ. Quả nhiên lần này cũng thế, cô ta lại lấy một tờ Đại Đoàn Kết, giơ ra: “Mấy người các cô tìm xem có tiền lẻ trả tôi không.”
Trả nợ mấy hào bằng cả tờ Đại Đoàn Kết, mọi người đều không phải hạng giàu sang, chẳng ai có nhiều tiền rủng rỉnh trong túi như vậy. Trong lúc mọi người im lặng, Giang Nguyệt Vi nhàn nhạt lên tiếng: “Tìm tiền lẻ làm gì? Chẳng phải cô cảm ngứa mắt việc tôi mời mọi người ăn cơm đó sao? Vậy bây giờ cô mời họ một bữa đi.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/song-lai-tro-ve-ly-hon-tra-nam-ket-hon-chop-nhoang/chuong-129.html.]
Bạch Linh nghe xong thì cứng họng, chuyện mời cơm là do cô ta khởi xướng, bây giờ muốn từ chối cũng khó. Cô ta đắn đo một lúc, Hoàng Tú Anh cười lạnh: “Cô đừng căng thẳng như vậy, chúng tôi chỉ nói đùa thôi.”
Nói rồi Hoàng Tú Anh nhanh tay lấy tờ Đại Đoàn Kết mà Bạch Linh đang cầm: “Chúng tôi cầm tờ tiền này đi đổi tiền lẻ với dì quản lý căng tin, lát nữa về trả cho cô.”
Mọi người đều nhìn Bạch Linh bằng ánh mắt khinh thường. Bạch Linh lúng túng như thể bị mọi người lột sạch quần áo, cơ mà cô ta không biết phản bác như nào, đành trơ mắt nhìn bọn họ cầm tiền rời đi, không thể thốt nên thành lời.
Mọi người đi ra ngoài, Triệu Tiểu Phương nhìn Giang Nguyệt Vi, cười nói: “Cô ta dám mặt dày đá đểu cậu. Vừa nhắc đến chuyện mời cơm thì sắc mặt cô ta xanh mét, cứng họng không nói được câu nào.”
Hoàng Tú Anh cười: “Nói chung là cô ta tiếc của, sợ chúng ta ăn đến nỗi tờ Đại Đoàn Kết cũng chẳng còn.”
Diệp Lâm cũng hùa theo: “Gia đình cô ta khá giả, ba mẹ đều là nhân viên của cơ quan nhà nước, sinh được mỗi cô con gái nên từ nhỏ cô ta đã bị chiều quá sinh hư, hễ làm cô ta phật lòng là cô ta trở mặt. Ai ngờ giàu vậy mà lại bủn xỉn.”
Triệu Tiểu Phương thấy bây giờ còn nhắc đến Bạch Linh nữa chỉ khiến mọi người không vui: “Đừng nhắc đến cô ta nữa, đỡ mất công sau này cô ta đặt điều chúng ta xa lánh cô ta.”
Dứt lời, Triệu Tiểu Phương nhìn Giang Nguyệt Vi, cười: “Đến ngày cậu khai trương cửa hàng, nhất định chúng tôi sẽ rủ bạn bè đến cổ vũ, cố gắng quảng bá cho tiệm mì nhà cậu!”
Giang Nguyệt Vi không muốn bận tâm chuyện của Bạch Linh, càng nghĩ càng mất hứng. Bây giờ mọi người đồng ý sẽ đến nên cô cũng vui hơn phần nào. Xuống đến tầng một, mỗi người đi một ngả nên họ tạm biệt nhau. Giang Nguyệt Vi và Giang Nguyệt Hà bắt xe buýt về nhà.
Lúc về đến nhà, cơm canh đã được Mã Ái Vân chuẩn bị tươm tất. Thấy các cô trở về, bà lập tức đưa danh sách cho Giang Nguyệt Vi: “Đây là danh sách mà cậu thợ họ Điền đưa cho. Mẹ mới chỉ kiểm tra số lượng bàn, ghế và nồi niêu, bát, muôi, chậu, những thứ này có thể đếm được. Còn những thứ khác con kiểm tra nhé, thợ Điền bảo rằng ngày mai anh ta sẽ kiểm kê số lượng những thứ khác với con.”
Giang Nguyệt Vi nhìn lướt qua danh sách, từ tiền thuê nhà, tiền mua nguyên vật liệu đến tiền thuê thợ đến sửa chữa, tiền mua bàn ghế và vật dụng nhà bếp, tính tổng cộng tốn hết hai trăm đồng của cô.
Giang Nguyệt Vi cảm thấy hai trăm đồng là cái giá phải chăng, nằm trong khả năng chi trả của cô. Đợi ngày mai Điền Á Đông đến kiểm kê lại số liệu, trả tiền cho anh ta là xong.
Có điều Giang Nguyệt Hà lại tiếc tiền gần chết, cửa hàng chưa khai trương đã tốn mất hai trăm đồng, đến lúc khai trương còn phải cho khách hàng ăn thử miễn phí, tất cả đều tốn tiền: “Chị, lúc khai trương, chúng ta cho ăn thử miễn phí thật à?”
Tuy Giang Nguyệt Vi nói rằng cô sẽ bỏ tiền túi ra để mở cửa hàng, có điều Mã Ái Vân và Giang Nguyệt Hà đều có chung suy nghĩ, làm gì cũng tốn tiền, lại còn cho ăn thử miễn phí, làm vậy thì lỗ vốn mất, xót của quá.
Bây giờ chưa phát triển như sau này, không tiện phát tờ rơi quảng cáo. Tuy nhiên Giang Nguyệt Vi cảm thấy đã khai trương thì ít nhất cũng phải quảng cáo chút đỉnh, để mọi người biết đến quán mì: “Coi như mỗi ngày bỏ ra tầm năm mươi đồng để quảng cáo cho tiệm mì, chính xác là bao nhiêu thì chị chưa tính.”