Sống Lại Trở Về, Ly Hôn Tra Nam, Kết Hôn Chớp Nhoáng - Chương 128
Cập nhật lúc: 2025-05-17 10:30:42
Lượt xem: 6
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/2LLgFn4wT7
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tôi phải đến cửa hàng kiểm tra xem trang trí như nào, chi bằng hẹn bà buổi chiều nhé? Chiều nay tôi đi tìm bà, dù sao nhà chúng ta cũng khá gần nhau mà.”
“Trần Tố Phân” nghe mà giận sôi máu, không hiểu sao bà ta luôn có cảm giác đến cả ông trời cũng giúp đỡ Giang Nguyệt Vi. Bà ta không thể để Mã Ái Vân đến nhà tìm mình, bèn nói: “Không được, đợi mấy hôm nữa đi. Tôi vừa mới về, nhà chủ còn nhiều việc cần tôi làm. Chắc mấy hôm nữa tôi không rảnh đâu, đợi khi nào có thời gian thì tôi tìm bà nhé.”
Dứt lời, bà ta lấy một lọ rau ngâm đưa cho Mã Ái Vân: “Đây là thức ăn khai vị mà tôi làm, có vị chua cay, chẳng phải bà nói dạo này con dâu bà thích ăn món này sao? Bà cầm đi.”
Mã Ái Vân đau đầu, bà không thích thiếu nợ người ta, cũng không thích nhận đồ của người khác. Có điều Trần Tố Phân thường xuyên tặng quà cho bà, bà ta nhiệt tình đến mức bà không chịu nổi. Bà nở nụ cười, đẩy lọ rau về phía đối phương: “Cái này tôi không nhận được, tôi làm một lọ cho con dâu, con bé cũng ăn rồi.”
Lại bị từ chối thêm lần nữa, “Trần Tố Phân” cũng biết có chừng mực, nếu bà ta nằng nặc đòi tặng quà thì sẽ rất dễ bị nghi ngờ. Vậy nên bà ta lập tức cất lọ rau ngâm đi, tủm tỉm cười nói: “Tôi biết bà không nhận mà, chỉ mời khách sáo thôi, bà đừng cười tôi nhé.”
Mã Ái Vân thở phào một hơi, tuy bà vẫn ôm mối nghi ngờ nhưng hiện tại không có thời gian buôn chuyện, bà lập tức nói: “Tôi phải đến cửa hàng, không nói chuyện với bà nữa, đợi khi nào rảnh chúng ta tán gẫu tiếp.”
“Trần Tố Phân” chỉ gật đầu, chẳng nói chẳng rằng, nhìn bóng dáng hối hả rời đi của Mã Ái Vân bằng ánh mắt tăm tối.
Xem chừng cách tặng quà không thể thực hiện được, quá tốn sức lại không chắc chắn thành công. Vậy bà ta đành tìm cách khác, tóm lại bà ta nhất định phải khiến Giang Nguyệt Vi mất đi thứ quý giá nhất!
“Trần Tố Phân” chầm chậm rời tầm mắt. Hiện tại Mã Ái Vân đã nghi ngờ bà ta, nói không chừng chỉ vài ngày nữa Mã Ái Vân sẽ đến tòa nhà số mười tám tìm bà ta. Bà ta phải nghĩ cách mới được. Có điều trong thời gian ngắn khó mà nghĩ ra cách, đành đi về phía trước.
Bà ta hít sâu một hơi, nhanh chân quay lại cổng đại viện, đi ra ngoài.
Còn phía Giang Nguyệt Vi, cô vừa mới bước vào cổng trường đã hắt xì hơi mấy lần, cô xoa chóp mũi, cười nói: “Không biết anh rể em nhớ chị hay người khác mắng chị, từ lúc ngồi trên xe chị đã hắt xì mấy lần rồi.”
Giang Nguyệt Hà nhìn cô, nói: “Chắc chắn là anh rể nhớ chị.”
Tưởng Chính Hoa đã rời nhà đi thực hiện nhiệm vụ hơn nửa tháng, ấy nhưng một cuộc điện thoại cũng không gọi về. Giang Nguyệt Vi đoán chắc anh rất bận, không có thời gian nhớ cô, thế nên chắc hẳn là có người mắng chửi nên cô mới hắt xì. Có điều cô chưa nghĩ ra ai đang mắng cô.
Ngày hôm sau ngày báo danh, chủ nhiệm lớp và giáo viên hướng dẫn đều có mặt. Giang Nguyệt Vi dẫn Giang Nguyệt Hà đi vào tìm họ. Đây là lần đầu tiên Giang Nguyệt Hà bước chân vào trường đại học, cô bé nhìn ngang ngó dọc, đôi mắt trợn tròn như hai chiếc chuông đồng.
Chỉ ba tháng trôi qua mà những cành cây uốn cong hai bên đường trong trường đã đ.â.m ra những lá non mơn mởn. Tòa nhà giảng dạy cao sừng sững, sân thể thao rộng mênh mang, sinh viên hối hả qua lại, bất kỳ chỗ nào cũng phả ra hơi thở tri thức.
Giang Nguyệt Hà chỉ học hết cấp hai, huống chi trường cấp hai ở huyện nào sánh được với trường cấp hai chốn thành thị phồn hoa. Lần đầu tiên được chiêm ngưỡng ngôi trường như này, nếu Giang Nguyệt Hà nói không hâm mộ thì là nói dối.
Giang Nguyệt Vi cảm nhận được sự hâm mộ qua ánh mắt Giang Nguyệt Hà, không làm phiền cô bé, mặc cho cô bé được ngắm nhìn cảnh vật, biết đâu bỗng dưng một ngày nào đó cô bé muốn đi học lại.
Đi dạo một vòng trong trường học, Giang Nguyệt Vi không gặp được người quen nào, chẳng mấy chốc các cô đã đến phòng giáo vụ. Hồi học kỳ một, Giang Nguyệt Vi đã từng trình bày với chủ nhiệm lớp nên lần này cô chỉ cần điền thông tin vào đơn xin nghỉ học, nộp cho ban giám hiệu, thoắt cắt đã nhận được giấy chứng nhận nghỉ học tạm thời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/song-lai-tro-ve-ly-hon-tra-nam-ket-hon-chop-nhoang/chuong-128.html.]
Giang Nguyệt Vi cầm giấy chứng nhận đi nhận sách giáo khoa. Vừa khéo khu giảng dạy cách ký túc xá không xa, vả lại cô cũng muốn quảng bá cho cửa hàng, bèn dẫn Giang Nguyệt Hà đến ký túc xá.
Bởi vì Giang Nguyệt Vi báo danh muộn một ngày nên mọi người trong ký túc xá đều đã có mặt đông đủ. Mọi người xách hộp cơm, coi bộ định ra ngoài ăn cơm.
Thấy Giang Nguyệt Vi ôm bụng bầu bước vào, họ trợn tròn mắt, nói bằng giọng điệu ngạc nhiên: “Sao cậu lại đến đây? Mới hơn một tháng không gặp nhau mà sao bụng cậu đã to như vậy?”
Giang Nguyệt Vi cười: “Tôi mang thai hơn sáu tháng rồi, lại còn mang song thai nữa, không to sao được?”
Triệu Tiểu Phương vội vàng đỡ cô ngồi xuống giường: “Học kỳ này cậu có đến trường không?”
Giang Nguyệt Vi lắc đầu: “Không, tôi xin được giấy chứng nhận nghỉ học tạm thời và nhận sách giáo khoa rồi. Khu giảng dạy cách đây không xa nên đến thăm mọi người.”
Mọi người thấy Giang Nguyệt Vi béo lên trông thấy, hỏi thăm cô mấy câu. Họ hỏi gì Giang Nguyệt Vi cũng trả lời, sau đó nhìn Giang Nguyệt Hà, giới thiệu với mọi người: “Đây là em gái của tôi, đến tháng ba tôi sẽ khai trương tiệm mì nên gọi em gái đến giúp đỡ.”
Hai chị em gái hao hao giống nhau nên không cần Giang Nguyệt Vi giới thiệu, mọi người cũng nhận ra. Có điều vừa nghe thấy Giang Nguyệt Vi nói rằng sắp mở tiệm mì, bọn họ đều ngỡ ngàng đến mức nói lắp…
“Cậu nói thật hay đùa vậy? Cậu noi theo chính sách nhà nước nhanh như vậy á?”
“Cậu mở tiền mì ở đâu?”
Giang Nguyệt Vi gật đầu, muốn buôn bán đương nhiên phải nhanh nhạy từ lúc còn sớm, vậy thì mới thu lãi được sớm: “Tiềm mì ở đại viện quân đội, từ trường đến đó chỉ tốn ba mươi phút đi xe. Lúc nào tiệm khai trương, tôi sẽ mời mọi người một bữa mì nhé.”
Cô hơi dừng lại rồi lại cười nói tiếp: “Hai ngày đầu có ưu đãi ăn thử, miễn phí, tôi không lấy tiền của các cậu.”
Quan hệ của mọi người trong ký túc xá với Giang Nguyệt Vi rất tốt, nay được ăn thử miễn phí nên các cô đều đồng ý ngay tắp lự. Bạch Linh vốn nằm ườn trên giường, thấy các cô nói chuyện rôm rả, không ai quan tâm đến mình thì cáu kỉnh. Cô ta ngồi bật dậy, quát mọi người: “Ồn ào quá, im lặng một lúc có được không?”
Cả phòng lập tức im phăng phắc. Giang Nguyệt Hà hơi sửng sốt, lờ mờ nhận ra điều gì, hóa ra ký túc xá đại học cũng giống như ký túc xá trường cấp hai của cô bé, cũng tồn tại những mối quan hệ đối chọi, cũng có lúc xích mích cãi vã.
Bạch Linh thấy mọi người lặng thinh, liếc bọn họ bằng ánh mắt khinh khỉnh: “Ở đời chẳng có bữa cơm nào miễn phí, các cô đừng vui mừng quá sớm.”
Tất nhiên Giang Nguyệt Vi biết những lời của Bạch Linh là đang ám chỉ mình, cô nhìn mọi người, cười nói: “Tôi nói miễn phí ăn thử là thật, nếu các cậu không phiền thì tôi có thể nhờ bạn bè các cậu đến động viên. Đương nhiên nếu mọi người thấy đồ ăn ngon miệng thì nhân tiện giới thiệu giúp tôi.”
Thật ra mọi người đều hiểu. Giang Nguyệt Vi khai trương cửa hàng, mời mọi người đến cho đông vui, mọi người quảng cáo giúp cô, đều là mối quan hệ xã giao hết sức bình thường giữa bạn bè. Có điều Bạch Linh nói năng như thể Giang Nguyệt Vi có âm mưu gì, tất nhiên mọi người đều biết quan hệ giữa Bạch Linh và Giang Nguyệt Vi rạn nứt vì tranh chấp giường dưới, cô ta không nhằm vào Giang Nguyệt Vi mới là lạ.
Hiện tại, quan hệ giữa mọi người và Bạch Linh cũng không thân thiết, bèn nhìn cô ta mà nói: “Cô không muốn đi thôi, chúng tôi đi là được rồi, nói năng khó nghe như vậy làm gì.”