Thông báo
🔥[SỰ KIỆN ĐẶC BIỆT] CHÀO HÈ – NHÂN ĐÔI GIẢI THƯỞNG ĐUA TOP 🔥 Xem chi tiết

Sống Lại Trở Về, Ly Hôn Tra Nam, Kết Hôn Chớp Nhoáng - Chương 127

Cập nhật lúc: 2025-05-17 10:30:40
Lượt xem: 9

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KVQbhIiBp

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ba người luyện tập những mấy ngày, rốt cuộc luyện tập đến mức thành thạo, ăn cũng căng cả bụng. Họ cảm thấy các món đều không tệ, có điều bọn họ là người mở cửa hàng nên ý kiến chủ quan của họ không có giá trị tham khảo. Vừa khéo dạo này quan hệ giữa Mã Ái Vân và các bác gái trong đại viện thân thiết hơn xưa, thế là Mã Ái Vân gọi họ đến nhà mình ăn thử.

Buổi trưa các bác gái ăn sủi cảo, đến chiều lại ăn mì, họ ăn liên tục suốt hai ngày, cảm thấy hương vị rất tuyệt, khen ngợi không ngớt lời. Mã Ái Vân bèn nói: “Các bà phải nói thật nhé, nếu không chúng tôi không biết được vấn đề ở đâu, không thể cải thiện được.”

Các bác gái lập tức trả lời: “Ngon thật mà, nếu bà một mực muốn chúng tôi chê bai thì vấn đề là nhân sủi cảo quá nhiều, thịt trong bát mì cũng quá nhiều, ăn nhiều mỡ xót cả ruột.”

Mã Ái Vân bèn hỏi Giang Nguyệt Vi: “Mẹ cũng cảm thấy thế, con có định thay đổi không?”

Giang Nguyệt Vi ngẫm nghĩ một hồi. Hai hôm nay, vì nấu cho các bác gái ăn nên họ làm hơi nhiều nhân và thịt. Có điều bọn họ không thể bán món ăn với giá thành thấp hơn các quán ăn khác, nếu không sẽ bị lên án. Vì cạnh tranh, giá cả các mặt hàng giữa các quán được quy định tương đương nhau. Nếu có giảm bớt phần nhân sủi cảo và thịt trong mì, cô cũng không giảm quá nhiều: “Đến lúc đó tính sau.”

Bấy giờ có một bác gái hỏi Mã Ái Vân rằng: “Đúng rồi, sao bà không gọi Trần Tố Phân đến đây ăn thử?”

Trần Tố Phân là người bạn thân mà Mã Ái Vân mới quen. Sau lần bà ta vội vàng rời đi ấy, vốn dĩ Mã Ái Vân định tìm cơ hội dò la thông tin về bà ta. Có điều mấy hôm sau, Mã Ái Vân không thấy bóng dáng bà ta đâu, vả lại bà cũng bận rộn trang trí cửa hàng và hỏi thăm đó đây nên không để ý xem bà ta có xuất hiện hay không.

Nghĩ vậy, Mã Ái Vân bèn nói: “Không phải tôi không gọi, nhưng từ lần gặp cuối cùng đến giờ, tôi bận đầu tắt mặt tối đến nỗi không gặp được bà ấy. Mọi người có nhìn thấy bà ấy không?”

Mấy bác gái đều lắc đầu: “Mấy hôm nay chúng tôi cũng không gặp được bà ấy. Trước kia chúng tôi không thường xuyên gặp bà ấy, cũng chẳng thân thiết gì cho cam. Có mỗi bà chơi thân với bà ấy thôi, bà ấy ở tòa nhà bao nhiêu?”

Mã Ái Vân hơi nhún vai: “Tôi hỏi thì bà ấy nói là tòa nhà số mười tám, đang làm bảo mẫu cho gia đình người ta. Cơ mà bà ấy không nói là phòng số bao nhiêu, tôi cũng ngại không đến tận nơi tìm bà ấy.”

Mấy bác gái kia nghe vậy thì bảo: “Có lẽ bà ấy cũng mới chuyển đến, không thể ngày nào cũng đi chơi nhỉ?”

Thật ra Mã Ái Vân thấy không sao cả, dù sao bọn họ ở cùng một khu, chắc chắn sau này còn gặp lại nhau: “Vậy thôi, sau này có cơ hội thì tôi mời bà ấy ăn. Khi nào cửa hàng của chúng tôi khai trương, các bà nhớ giới thiệu giúp nhé.”

Mấy bác gái cười tủm tỉm đồng ý, họ trò chuyện thêm dăm ba câu, ăn hoa quả rồi ra về.

Giang Nguyệt Vi thầm nghĩ, những bác gái này đã ở trong đại viện nhiều năm, lại thích buôn chuyện như vậy. Khi cô khai trương cửa hàng, nếu được họ tuyên truyền giúp thì không gì tốt hơn. Cô lại nghĩ, chỉ nhờ mấy bác gái tuyên truyền thì chưa đủ, bản thân cô cũng phải nghĩ cách như phát tờ rơi quảng cáo hoặc đưa ra ưu đãi mới được.

Có điều sau mấy hôm bận rộn, Giang Nguyệt Vi thấy mình ăn uống mất ngon nên không vội vàng quảng cáo, bèn ở nhà nghỉ ngơi hai ngày. Thời gian bước sang cuối tháng hai, trường học sắp khai giảng.

Bây giờ cô mang thai hơn sáu tháng, bụng bầu lộ rõ rất to, hàng ngày đi học đúng là rất bất tiện. Thế nên cô định tạm gác chuyện học hành của học kỳ này. Có điều không được bỏ bê bài tập, cô định hôm sau ngày khai giảng sẽ đến trường nộp bài, xin chủ nhiệm lớp tạm nghỉ học, sau đó mang sách giáo khoa về nhà tự học.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/index.php/song-lai-tro-ve-ly-hon-tra-nam-ket-hon-chop-nhoang/chuong-127.html.]

Làm vậy thì cô có thể giảm bớt gánh nặng cho mình, đồng thời cũng giảm bớt áp lực cho Giang Nguyệt Hà.Dẫu sao cô bé mới chỉ mười chín tuổi, lần đầu buôn bán, còn rất non trẻ, cô sợ rằng một số việc cô bé không xử lý được.

Cô nghỉ ngơi thêm một ngày, sáng sớm ngày hôm sau, Giang Nguyệt Vi chuẩn bị đến trường học báo danh. Vốn dĩ Mã Ái Vân muốn đi cùng cô đến trường, có điều Điền Á Đông đã trang hoàng xong cửa hàng nên cần người đến kiểm kê đồ đạc. Vậy nên Mã Ái Vân đành bảo Giang Nguyệt Hà đi cùng cô.

Hai chị em ăn sáng xong thì lập tức lên đường đến trường. Mã Ái Vân thu dọn bát đũa xong, xách túi ra ngoài, bà định lát nữa tiện đường mua rau. Bà đi về phía cổng, chưa đến nơi đã thấy Trần Tố Phân xách chiếc túi màu xanh đi vào từ cổng.

Mã Ái Vân vội vã gọi bà ta, tiến lên: “Dạo này bà đi đâu vậy? Sao không thấy bà đâu? Hai hôm trước, mọi người đến nhà tôi ăn uống, cơ mà không gọi được bà.”

Khu vực này là đại viện quân đội, Trần Tố Phân cũng không phải là “Trần Tố Phân”, càng không sinh sống ở đây. Bà ta có thể ngang nhiên bước vào đây là bởi trước kia Tiểu Quả thường xuyên ghé thăm Dương Húc nên đã làm thẻ người nhà. Tuy nhiên từ sau lần suýt gặp phải Giang Nguyệt Vi, bà ta không dám bén mảng đến nữa, sợ Giang Nguyệt Vi nhận ra mình.

Bà ta hít một hơi, cười nói: “Mấy hôm trước tôi đã kể với bà là tôi có việc gấp mà? Tôi xin nghỉ mấy ngày, vừa mới quay về.”

Mã Ái Vân ồ lên một tiếng, quan sát bà ta rồi nói: “Trong nhà không có việc gì quan trọng chứ?”

“Trần Tố Phân” thấy Mã Ái Vân ân cần hỏi thăm thì trái tim đau đớn như bị ai đó đ.â.m trúng. Gia đình bà ta không xảy ra việc gì quan trọng, bởi vì sự kiện quan trọng nhất đã xảy ra từ lâu rồi, mà nguyên nhân lại do chính Giang Nguyệt Vi gây ra!

Bây giờ hai vợ chồng Giang Nguyệt Vi sống nhàn nhã, trải qua những tháng ngày tươi đẹp. Còn Tiểu Quả của bà ta thì mất hết thanh danh, phải chịu bao đắng cay khổ cực trong nhà lao quân đội, chôn vùi bản thân ở đó những năm năm. Nếu bà ta không khiến bọn họ nếm trải sự mất mát, há chẳng phải làm Tiểu Quả thất vọng rồi sao?

Bà ta siết chặt tay, hít một hơi rồi viện cớ: “Không có gì, chẳng qua con gái tôi bị bệnh, tôi đi chăm sóc con bé mất hôm, bây giờ thì ổn rồi.”

Mã Ái Vân cũng không nghĩ nhiều, bây giờ bà đang tất bật ra ngoài, đến chỗ Điền Á Đông để kiểm kê đồ vật, không định tán gẫu với bà ta. Mã Ái Vân bèn nói: “Bà chưa nói cho tôi biết bà ở phòng số bao nhiêu của tòa số mười tám đâu đấy, đợi khi nào tôi rảnh thì đến nhà tìm bà nhé?”

Một suy nghĩ xẹt qua trong đầu “Trần Tố Phân”, Mã Ái Vân nói vậy là có ý gì, nghi ngờ bà ta sao?

Bà ta không ở tại tòa nhà số mười tám, đương nhiên không có số phòng. Có điều Mã Ái Vân hỏi nên bà ta đành nói bừa: “Phòng ba trăm linh tư.”

Bà ta dứt lời, Mã Ái Vân đã định nói tiếp thì nghe thấy bà ta nói: “Có điều bà cũng biết đây, nhà chủ của tôi đặt ra nhiều quy củ, không hài lòng nếu có người tìm tôi. Chẳng phải bà nói là hôm trước định mời tôi đến nhà bà ăn cơm đấy sao? Vừa khéo tôi đang rảnh, tôi đến nhà bà nhé?”

Mã Ái Vân quá cảnh giác, trước kia bà ta từng thử tặng ít quà cho Mã Ái Vân nhưng bà đều từ chối. “Trần Tố Phân” cảm thấy đêm dài lắm mộng, vừa khéo sáng nay bà ta thấy Giang Nguyệt Vi đi ra ngoài, chứng tỏ bây giờ trong nhà họ không còn ai, nếu bà ta lén lút bỏ ít thứ vào thức ăn hoặc vật dụng thiết yếu của Giang Nguyệt Vi, có lẽ sẽ không ai hay biết.

Mã Ái Vân nghe vậy bèn nói: “Bây giờ thì chắc không được rồi.

Loading...